Chương 40: (Vô Đề)

Mộ Mai quay lưng đi, Triệu Cẩm Thư phải cưỡng ép cô quay người lại đối mặt với anh. Cuối cùng cô không thể trốn tránh được nữa, quay sang nhìn anh bằng ánh mắt thương hại hệt như ánh mắt của Vưu Liên Thành luôn nhìn cô.

"Cẩm Thư, mấy ngày lễ Giáng sinh em đã ở cùng với Vưu Liên Thành, hai đứa em chỉ ru rú trong phòng khách sạn, không đi đâu cả. Em không thể rời bỏ những buổi tiệc xa hoa, đồ trang sức châu báu hay những món hàng xa xỉ, và cả những ánh mắt ngưỡng mộ của mấy cô gái cùng lứa kia được."

"Lâm Mộ Mai, em đừng nói những lời nhảm nhí này với tôi." Triệu Cẩm Thư gào lên, "Có phải Vưu Liên Thành đã cưỡng bức em không? Tôi có thể giúp em."

Mộ Mai che miệng, tiếng cười xuyên qua kẽ tay: "Cẩm Thư, anh cho rằng Vưu Liên Thành cưỡng hiếp em hoặc đã giở thủ đoạn với em à?"

Triệu Cẩm Thư nhìn Mộ Mai chằm chằm, gằn từng câu từng chữ: "Tôi biết em không phải là loại con gái đó."

Mộ Mai dừng cười, thở dài: "Em cũng cho rằng mình không phải loại con gái như vậy. Không phải em đã nhận lời về Bắc Kinh cùng anh vào cái hôm anh bảo em sao? Nhưng khi về đến nhà, soi mình trong gương, em đã đổi ý. Cẩm Thư, anh không biết thật ra việc hưởng thụ cuộc sống sung sướng, mặc quần áo thời trang, đeo những món trang sức như trên tạp chí, rồi tiệc tùng xa hoa về lâu về dài sẽ ăn mòn linh hồn anh.

Tương tự như mấy cô gái trẻ tình nguyện trao đổi thân xác để lấy túi xách hàng hiệu vậy, bởi vì đồ hiệu khiến họ thỏa mãn."

"Lâm Mộ Mai..." Triệu Cẩm Thư nghiến răng.

Mộ Mai nhún vai: "Cẩm Thư, anh không cho em được cuộc sống đó. Điều anh có thể cho em chỉ là cuộc sống an nhàn thư thái, anh vĩnh viễn không thể nào cho em dạo trên biển vào ngày hè bằng chiếc du thuyền mang tên em, không thể cho em nhà cao cửa rộng, và càng không có năng lực cho em chiếc hộp đầy đá quý và châu báo để em có thể đeo theo tâm trạng mỗi ngày.

Nhưng Vưu Liên Thành có thể."

Triệu Cẩm Thư siết chặt vai Lâm Mộ Mai, chỉ hận không thể bóp nát vai cô để cô ngừng nói.

"Sao vậy? Anh Cẩm Thư luôn rạng ngời như ánh dương không ngờ được Lâm Mộ Mai trong trắng tinh khiết trong lòng mình là loại người dung tục, nên thẹn quá thành giận à? Em phải nói rõ cho anh biết, thật ra em chủ động đấy. Tối qua em đã bảo em ghét đứa con gái đang ngồi trên máy bay kia đúng không? Cô ta chính là bạn gái của Vưu Liên Thành, vì thế mà em không vui, bèn quyến rũ cậu ta.

Cẩm Thư, không biết hành động của em có phải là chó cùng rứt giậu không nhỉ?"

Chiếc áo len dày cộm vẫn không thể che được lồng ngực đang phập phồng kịch liệt vì tức giận của Triệu Cẩm Thư. Mộ Mai đặt tay lên lồng ngực anh.

"Được rồi, Cẩm Thư, em không đáng để anh tức giận đâu. Trên thế giới này, cô gái nào cũng muốn bản thân được ăn sung mặc sướng cả. Anh trở về Bắc Kinh đi! Em muốn sống bên cạnh Vưu Liên Thành, cho dù phải dùng thủ đoạn gì, em cũng phải giữ chặt cậu ấy. Chỉ cần anh nghĩ kỹ những lời bạn chị anh nói khi nãy sẽ hiểu thôi, đương nhiên em biết chút kiến thức thông thường ấy chứ, nhưng vì muốn cậu ấy vui vẻ nên em đã bất chấp tất cả.

Có cần em giải thích cặn kẽ với anh mình đã làm gì không, hay là chúng ta tìm chỗ nào ngồi đi rồi em kể cho anh biết. Nói thật, bây giờ em đứng mệt lắm ấy..."

"Câm miệng, câm miệng." Triệu Cẩm Thư buông cô ra, bịt tai lại: "Lâm Mộ Mai, em câm miệng cho tôi. Lâm Mộ Mai em nhẫn tâm lắm."

"Em biết, em định chia tay trong vui vẻ, nhưng do anh ngốc quá, em đã nhiều lần ám hiệu rõ ràng như vậy mà vẫn không hiểu, em không muốn tốn tâm tư vào anh nữa." Mộ Mai hờ hững cất lời.

Triệu Cẩm Thư đau lòng, hai mắt đỏ ngầu: "Lâm Mộ Mai, chỉ mong tôi chưa bao giờ quen biết em, chỉ cầu mong sau này chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại nhau nữa."

Mộ Mai đứng yên nhìn Triệu Cẩm Thư quay đi, nhìn anh chạy trốn khỏi nơi đây như gã điên, cho đến khi bóng dáng ấy mất hút cuối con đường. Cô ngẩng đầu nhìn trời, cười nhạt.

Tốt lắm, rốt cuộc không cần đau đầu vì Triệu Cẩm Thư ngây thơ nữa rồi, rốt cuộc không cần đau lòng vì sự cố chấp quá mức của Triệu Cẩm Thư nữa rồi.

Tốt lắm, từ nay về sau mình sẽ không ăn được món do Triệu Cẩm Thư nấu, cũng sẽ không được nhận quà sinh nhật từ anh nữa.

Sau đó, Mộ Mai ngồi xe buýt đi dạo khắp nẻo London, ngắm cảnh trong lành hiếm hoi của vùng đất này cho đến hết ngày. Lúc về nhà đã tối muộn, mẹ Xuân đang xem chương trình tivi, Mộ Mai lầm lũi cúi đầu đi thẳng về phòng. Bắt đầu từ lúc trở về từ Sicilia, cô không hề gọi bà là "mẹ Xuân" nữa.

"Mộ Mai, ăn cơm chưa?" Lâm Xuân gọi con gái nuôi mình lại.

"Ăn rồi ạ." Mộ Mai hít mũi, suýt nữa thì khóc.

"Con và Vưu Liên Thành..." Lâm Xuân chần chừ, không hỏi hết.

"Mẹ muốn hỏi có phải lễ Giáng sinh con ở chung với Vưu Liên Thành không chứ gì? Đúng vậy, mấy ngày đó con và cậu ấy luôn ở cùng nhau." Mộ Mai xoay tay cầm cửa, "Yên tâm đi mẹ Xuân, sẽ như mẹ mong muốn thôi, dù thế nào mẹ cũng được toại ý." Cô ngừng lại giây lát, "Còn nữa, mẹ đừng uống rượu nữa, không phải mẹ cần giữ sức khỏe cho tốt để ăn mừng Tống Thư Duyệt bất hạnh hay sao?

Vậy mẹ phải giữ thân thể mình, trên thế gian này con chỉ có mỗi mình mẹ là người thân thôi."

Đóng cửa lại, Mộ Mai tựa vào ván cửa, tay đặt lên vị trí trái tim. Lạ thật, đến giờ này sao nó vẫn không đập điên cuồng, có phải cấu tạo tim của Lâm Mộ Mai khác người quá hay không? Đêm đó, Mộ Mai uống chút rượu, trong mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng cửa sổ phòng mình vang lên, tựa như tiếng chim gõ kiến đang mổ vào thân cây.

Mộ Mai đành ngồi dậy mở cửa sổ ra, hiện tại cô rất chán ghét bất cứ âm thanh nào trên thế giới này. Nhưng ngay sau đó, cô đã thấy Triệu Cẩm Thư, anh ngồi trên chạc cây sồi cao mấy mét, hương rượu thoang thoảng bay đến theo gió.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!