Chương 32: (Vô Đề)

Cũng do vị trí địa lý đặc biệt nên bán đảo Sicilia bị rất nhiều người nói đùa rằng dãy núi Apennine đã trở thành chướng ngại lớn nhất khi người Ý muốn đặt chân đến nơi đây.  Sicilia nổi tiếng là cái nôi sản sinh ra những nghệ thuật gia và những bộ phim nổi tiếng để đời, thị trấn Mộ Mai đang ở là về phía Bắc Messina, bởi vì nó nằm ở nơi hẻo lánh nên ít ai biết đến.

Thậm chí khi cô và Vưu Liên Thành đứng trên con phố của trấn cũng thấy lạ là tại sao nơi này chẳng có lấy một chút không khí Giáng sinh nào.

Đi một hồi Mộ Mai mới nhìn thấy một siêu thị nhỏ, trên cửa siêu thị có treo lá thông và chuông lục lạc Giáng sinh, còn xịt sơn trắng giả làm bông tuyết. Đây cũng là siêu thị duy nhất của thị trấn này.

Bởi vì quán trọ chuẩn bị bữa sáng không hợp ý, nên Vưu thiếu gia phải cất công đến một quán ăn chỉ có sáu chiếc bàn, cuối cùng ăn trúng một món kỳ quái ngay cả cậu cũng không gọi được tên, khiến cậu vô cùng bực tức.

"Lâm Mộ Mai, em nói xem, trong bữa sáng khi nãy của chúng ta liệu có phân chim..." Vưu Liên Thành cảm thấy món ăn kia vô cùng khả nghi, không nhịn được thắc mắc.

"Vưu Liên Thành, anh im đi!" Mộ Mai vô cùng tức giận, rốt cuộc người phải chi trả là cô đây cũng không thể nhịn được nữa rồi.

Vưu Liên Thành làm sao cho phép Lâm Mộ Mai ngồi lên đầu mình như thế, cậu lập tức túm ngay mái tóc đuôi ngựa của cô hầu học: "Lâm Mộ Mai, tôi chịu đủ rồi đấy. Câu im ngay kia không phải luôn do tôi nói hay sao? Bây giờ tôi muốn quay về, tôi muốn để Jack kiểm tra bữa sáng khi nãy của tôi, nếu kiểm tra ra, tôi..."

Mộ Mai chớp mắt: "Vậy xin hỏi Vưu thiếu gia anh muốn kiểm tra thế nào, có phải để Jack lấy nước tiểu của anh, mang đến phòng xét nghiệm kiểm tra xem là dương tính hay âm tính không?"

"Lâm

- Mộ

- Mai!" Vưu Liên Thành nổi cáu.

"Có!" Mộ Mai giơ tay lên, dõng dạc trả lời.

Trong một khắc, họ cứ đứng như vậy ở đầu phố, mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó Mộ Mai là người giãn hàng mày trước, cười rộ lên.

Sóng biển lấp lánh tựa như in vào đáy mắt cô, bất tri bất giác, Vưu Liên Thành bị nụ cười cô mê hoặc, cũng nhoẻn môi cười vui vẻ cùng cô trên con phố trống trải.

Mộ Mai thuê một chiếc xe đạp đôi ở siêu thị, cậu đạp trước, cô đạp sau, chiếc xe đạp xanh lam chạy băng băng men theo con đường bên bờ biển. Người trên phố cực ít, cô béo ở quán trọ nói cho họ biết thanh niên vùng này đã đến thành phố công nghiệp Palermo làm hết rồi, vì địa thế nơi này phức tạp lại xa xôi nên chính phủ không muốn đầu tư tài chính vào đây, còn một số thương nhân đầu tư thì thấy nơi này tài nguyên thiếu thốn nên cũng chẳng muốn mạo hiểm làm gì.

Hơn nữa bên bảo vệ môi trường luôn phản đối việc khai phá nơi đây, vì vậy thị trấn này trông có vẻ rất xa cách với nhân thế.

Những người còn ở lại đều là người không thể rời bỏ quê hương, đa số họ đều có tuổi, trồng cây trồng hoa trên mảnh đất của mình, nào là lúa mì, chanh, để tự tìm niềm vui là chính.

Tuy vậy thị trấn này lại có rất nhiều hải cảng, những tấm đá khổng lồ nối liền biển và đất liền, tạo thành con đê cho xe chạy. Cách bờ biển một chút là ruộng lúa mì và cây bông vải, thông thường người ta rất hiếm khi trồng những loài này gần bờ biển, bởi vì nước biển xâm mặn, thêm với khí hậu và nhiệt độ vùng biển sẽ ảnh hưởng tới sự sinh trưởng của những loại thực vật này.

Nhìn đồng lúa mì và bông vải thiếu dinh dưỡng kia, Mộ Mai nhớ đến lời nói của ông bác Phillip: Người nhiệt tình yêu thương đất đai sẽ không để mảnh đất của mình trống rỗng, vì như vậy họ sẽ đau lòng.

Vưu Liên Thành không hiểu chiếc xe đạp này có gì mà khiến Lâm Mộ Mai hớn hở ra mặt đến như thế. Ban đầu cậu còn hiếu kỳ đạp thử, mười phút sau cậu chỉ muốn vứt chiếc xe chậm rì rì, chỉ đạp mới chịu chạy này xuống biển cho rồi. Mà điều khiến cậu cảm thấy dở khóc dở cười hơn chính là ở trên đầu xe còn lắp cả gương chiếu hậu, nhìn vào là có thể thấy hết tất cả cảnh sau lưng, mà chết người là Vưu Liên Thành lại cứ mải mê ngắm Lâm Mộ Mai qua đó.

Cô cười trông rất ngốc nghếch, giống hệt mấy đứa con gái trang điểm xinh đẹp cầm bảng tên cổ vũ trong lễ ra mắt phim của mấy tên diễn viên "màu mè" nào đó.

"Lâm Mộ Mai, em đang cười ngu gì thế hả?" Vưu Liên Thành kìm nén nỗi khát khao muốn vứt luôn Lâm Mộ Mai lẫn chiếc xe chết tiệt này xuống biển.

"Liên Thành, hóa ra cây chanh trông thế này." Chạy qua tán cây chanh, Mộ Mai buông tay lái, giơ cao hai tay để chạm vào tán cây rậm rạp kia.

Họ dừng xe lại, đứng dưới tán cây chanh được trồng ven bờ biển. Vưu Liên Thành ngẩng đầu, ánh nắng mong manh chiếu xuyên qua lá cây nhòn nhọn xanh mướt. Đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cây chanh, nó khiến cậu nhớ đến bài hát Lemon Tree mà mấy ông chú ở Anh rất thích. Có một hôm, cậu cũng nghe được ba mình ngâm nga giai điệu này ở vườn hoa, còn mẹ thì nhắm mắt lại gõ tay theo nhịp, đó là một trong những hình ảnh đầm ấm hiếm hoi của gia đình cậu thuở ấu thơ.

Đáy lòng cậu bỗng trở nên êm đềm, nhìn ngắm cô gái cười ngốc phía sau qua chiếc gương xe, bất chợt cậu cũng bắt đầu ngâm nga bài Lemon Tree theo trí nhớ.

Chạy đến cuối con đê, Mộ Mai đã tìm được nơi mà cô béo ở quán trọ giới thiệu, cô nàng nói vào dịp lễ Giáng sinh hàng năm nơi đây sẽ có một vài nhóm người quái gở đến tụ tập, những người kia đều không thích Giáng sinh, họ sẽ đăng bài lên mạng hô hào rủ rê mọi người trốn ngày lễ này, cùng nhau đến đây chơi. Dần dần, phong trào trốn tránh Noel càng lúc càng được mọi người ủng hộ, đây cũng chính là nguyên nhân Mộ Mai không thấy được chút không khí giáng sinh nào ở trấn này.

Người nơi đây bắt đầu xem dịp lễ Giáng sinh là một ngày lễ khác của họ, thậm chí họ còn tổ chức một vài hoạt động vào ngày này, tất cả người trên trấn đều tập trung về đây.

Nhìn đám đông nhí nhố ở nơi vừa giống bến tàu vừa giống quảng trường phía trước, Mộ Mai khóa xe đạp lại rồi kéo tay Vưu Liên Thành len lỏi chen vào. 

Ở đây có khoảng năm sáu trăm người, vừa nhìn là có thể phân biệt được ngay ai là dân bản xứ, ai là dân du lịch, họ cùng quây quần la hét cổ vũ cho mấy người đứng ở chính giữa. Đó đều là những người đàn ông trẻ tuổi cường tráng, bên cạnh họ bày một khối phô mai thật to, nhìn khối phô mai kia Mộ Mai đã đoán ra ngay đây là cuộc thi giành phô mai rất thịnh hành ở vùng nông thôn Châu Âu rồi.

Vào một vài ngày lễ, mọi người sẽ tổ chức trò chơi này, mấy người đàn ông trẻ tuổi truy đuổi theo khối phô mai, cùng nhau lăn từ sườn dốc cao chừng mười mấy mét xuống, cuối cùng ai có thể bắt được khối phô mai ấy thì sẽ là chủ nhân của nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!