Mộ Mai ngoan ngoãn tựa đầu vào vai Triệu Cẩm Thư, tay vòng qua ôm eo anh, cả nửa phút sau cô mới chậm chạp cất lời: "Cẩm Thư, anh hãy nghe cho rõ nhé, em có thể trở thành bạn của anh, có thể trở thành đồng nghiệp của anh, có thể trở thành tri kỷ, có thể trở thành hàng xóm, có thể là bất kỳ người nào anh muốn trong cuộc đời anh, duy chỉ không thể làm vợ anh, làm mẹ của con anh được."
Mộ Mai ngừng lại một chút, rồi mới khó khăn nói tiếp: "Cẩm Thư, anh kết hôn với cô gái khác đi, cứ sống cuộc đời hạnh phúc của mình. Những lời này em đã tập luyện rất nhiều ở nhà, anh cũng biết là em nghiêm túc đấy."
Triệu Cẩm Thư buông cô ra, thở dài thườn thượt, vịn vai Mộ Mai, khẽ khom người xuống: "Lâm Mộ Mai, em ghét anh không?"
Cô lắc đầu.
"Vậy em khi ở bên anh có thấy vui vẻ không?"
Cô gật đầu.
"Câu cuối cùng, lúc em đùa vui với anh có khiến em quên đi những chuyện buồn hay không?"
Mộ Mai rủ mắt, gật đầu lần nữa.
Tàu điện ngầm đã đến, Triệu Cẩm Thư cúi đầu khẽ hôn lên môi cô rồi để cô lên tàu. Khi cô đã đứng ở sau cửa, anh mới đặt tay lên miệng nói to: "Cưới ai là chuyện của anh, muốn chờ em là chuyện của anh và yêu em cũng là chuyện của anh. Lâm Mộ Mai, anh sẽ khiến cho em phải bằng lòng theo anh về Bắc Kinh, nhất định sẽ như vậy."
Tàu điện ngầm chậm rãi rời đi. Mộ Mai quay người, không muốn nhìn tên ngốc ở sân ga kia nữa.
***
Vưu Liên Thành về dinh thự rất muộn, hôm nay cậu thay mặt cho Vưu gia đi dự đám cưới của hai nhà quý tộc ở London, buổi hôn lễ tôn nghiêm kéo dài đằng đẵng. Suốt cả buổi cậu luôn phải tỏ ra tao nhã để thể hiện được thân phận tôn quý của mình. Chỉ mỗi việc cười thôi cũng khiến Vưu Liên Thành nghĩ đến khi hôn lễ kết thúc chắc cơ mặt mình không chịu nổi mất, thêm vào đó mấy cô gái cứ đến bắt chuyện khiến cậu phiền vô cùng, mà điều khiến cho Vưu Liên Thành cáu kỉnh hơn chính là cả ngày hôm nay cậu gọi điện cho Mộ Mai đều không được.
Lâm Mộ Mai rất ít khi tắt điện thoại, chỉ cần cậu muốn là cô sẽ xuất hiện ngay, nhưng tìm cô cả ngày không thấy đâu thế này thì đúng là lần đầu tiên. Nó khiến cậu cảm thấy cô đã phạm phải tội lỗi tày trời không thể dung tha được mà.
Vừa vào đến cửa, quản gia đã báo cho cậu biết Lâm Mộ Mai đã về rồi, bây giờ đang ở trong phòng giải trí. Vưu Liên Thành sải bước, nhanh chóng đi đến phòng giải trí, nhưng vừa bước vào đã thấy được cảnh tượng khiến cậu không vui chút nào. Lâm Mộ Mai và Chu Á Luân đang ngồi sóng vai trên sàn nhà, đeo tai nghe và cầm súng chỉa về màn hình LCD, càn quét đám zombie ùn ùn xuất hiện trên đấy, màn ảnh toàn là máu me tung tóe, đạn bay vèo vèo.
Hiển nhiên là họ đang chơi vui đến mức quên hết mọi thứ xung quanh, nhập tâm đến nỗi hai mái đầu gần như là chụm vào nhau luôn. Vưu Liên Thành tức tối nghĩ không biết Lâm Mộ Mai đã trở nên thân thiết với Chu Á Luân như vậy từ lúc nào, không phải họ luôn cự cãi nhau sao? Hôm nay cô mặc áo len đen thật dày, mái tóc chỉ buộc hờ lại, để lộ chiếc cổ thon thả trắng nõn trắng nà khiến Vưu Liên Thành nhìn vào cảm thấy vô cùng chói mắt.
"Lâm Mộ Mai." Vưu Liên Thành nén giận, lạnh lùng cất giọng gọi.
Nhưng họ đều không nghe thấy, thậm chí đúng lúc đó Chu Á Luân bắn trúng mục tiêu còn đắc ý vênh váo la lớn lên: "Lâm Mộ Mai, lát nữa tôi sẽ khiến cho cô phải tâm phục khẩu phục mà gọi tôi bằng anh!" Chu Á Luân vừa dứt lời, Lâm Mộ Mai đã húc đầu vào đầu anh ta.
Vưu Liên Thành siết chặt bàn tay, nhấc chân đá văng nguồn điện của máy chơi điện tử ra, hai người đang chơi quên cả trời đất kia bỗng dưng thấy màn hình tối đen liền đồng thanh mắng to: "Bullshit!"
Vưu Liên Thành tiến lại, tháo tai nghe của Mộ Mai ra, rồi kéo phắt cô dậy, lôi xềnh xệch ra khỏi phòng giải trí.
Năm phút sau, Mộ Mai bị cậu ghì vào cánh cửa, nghe cậu tức giận chất vấn.
"Tại sao lại tắt điện thoại?" Vưu Liên Thành chống tay lên hai bên.
"Anh đoán xem." Mộ Mai bị giam trong vòng tay cậu, ngẩng mặt lên cười tủm tỉm.
"Lâm Mộ Mai, tôi không thích cái kiểu cười bây giờ của em." Có đôi khi Liên Thành thấy nụ cười của Mộ Mai là thứ huyễn ảo nhất thế gian này, tựa như sương mù vậy.
"Vâng, Vưu thiếu gia, em nhớ rồi." Mộ Mai thôi cười, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Trong lòng cậu lại bắt đầu nổi lên phiền não, buổi hôn lễ nhàm chán kia đã khiến mọi thứ trở nên bất thường, dù bây giờ Lâm Mộ Mai cười hay không cười cũng khiến cậu cảm thấy bứt rứt. Cậu nhắm mắt lại, thôi thì mắt không thấy tâm không phiền.
"Lâm Mộ Mai, mấy ngày nay em sao thế?" Vưu Liên Thành thở hắt ra, "Gần đây sao em cứ trốn tránh tôi mãi vậy."
"Anh đoán thử xem, Liên Thành."
"Đừng có múa mép khua môi với tôi, nói đi, mấy ngày nay sao lại không cho tôi hôn em?"
Vưu Liên Thành mở mắt ra, thấy khuôn mặt xinh xắn láu lỉnh kia gần trong gang tấc, cô nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ.
"Tệ thật, bị anh phát hiện ra mất rồi. Liên Thành, anh đoán thử đáp án đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!