Ngày 5 tháng 12, trên lịch có ghi rõ: Ngày tốt, thích hợp xuất hành, gả cưới, dọn nhà.
Sáng sớm Bắc Kinh đổ một trận tuyết nhỏ. Đến chín giờ, Mộ mai đứng dưới mái hiên nhìn bầu trời vuông vức trong tứ hợp viện, bông tuyết li ti rơi lả tả hòa trong ánh nắng, Vưu Liên Thành ủ tay cô trong đôi tay ấm áp của mình.
Mộ Mai muốn để lại căn nhà này cho con mình trong tương lai. Cô sẽ kể cho chúng biết, ba mẹ của chúng đã gặp những gì trong đời. Cô sẽ dẫn chúng về đây, thăm thú thành phố Bắc Kinh cổ kính, những con ngõ có tường bao xưa cũ. Bắt đầu từ tứ hợp viện, từng chút giảng giải cho chúng hiểu tinh túy của đất nước có từ thời cổ xưa của phương Đông này.
"Mộ Mai, chúng ta đi thôi."
Tay được Vưu Liên Thành kéo qua lối đi màu đỏ nâu, ngang qua cánh cửa sổ dán tranh, bước ra cánh cổng cao ba mét, kéo cửa gỗ khóa lại, tay lướt qua bóng đèn tròn màu vàng lỗi thời.
Tạm biệt nhé nhóc! Chắc hẳn phải lâu lắm chúng ta mới gặp lại nhau.
Ngồi vào xe của câu lạc bộ sắp xếp, từ từ chạy ra con ngõ hẹp.
Khoảng mười giờ, xe lên cầu vượt, tuyết ngừng rơi, ánh nắng soi chiếu vạn dặm. Mộ Mai kề mặt vào ô cửa kính, mỉm cười nhìn thành phố chìm trong ánh nắng bên ngoài.
Lúc đến thành phố này, cô chỉ có một mình cô độc, mờ mịt không biết làm sao với tương lai. Nhưng khi rời khỏi đây, trong lòng bàn tay cô lại có thêm một người, trái tim đã căng đầy tình yêu. Đây là thành phố mang cô và anh gặp lại nhau, là thành phố khiến họ cuối cùng ở bên nhau.
"Liên Thành, sau này nếu chúng ta có con, nhất định sẽ dẫn chúng về đây nhé." Mộ Mai áp tay lên cửa kính, cảm nhận ánh nắng bên ngoài.
Anh không trả lời, chỉ kề mặt đến tựa vào huyệt thái dương của cô, dịu dàng cọ sát.
Mười một giờ, Mộ Mai và Liên Thành đến sân bay, bốn mươi phút sau chuyến bay từ Bắc Kinh đến Brazil sẽ cất cánh, Hồng Tiểu Hiền đang đứng bên cạnh xe hành lý chờ họ.
Trong đại sảnh sân bay, Hồng Tiểu Hiền ngồi trên ghế đeo tai nghe nghe nhạc, còn Vưu Liên Thành một tay nắm tay Lâm Mộ Mai, tay còn lại nghe điện thoại.
Hồi sau, Mộ Mai đứng dậy, định mua một cốc cà phê để nâng cao tinh thần. Song vừa đứng dậy đã bắt gặp ánh mắt truy hỏi của Vưu Liên Thành.
Vưu thiếu gia cảm thấy mình nên thể hiện thái độ ga lăng, thế nên xung phong nhận việc, lúc gần đi còn cúi đầu hôn lên môi cô.
Mộ Mai đỏ mặt, Vưu Liên Thành trời sinh là vật tỏa sáng, đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt mọi người. Cô tin ở sảnh chờ này có rất nhiều người nhìn về phía này cho xem.
Mộ Mai không kiềm được ngẩng đầu thoáng nhìn xung quanh, quả nhiên không ít người đang chú ý đến họ. Cô bất đắc dĩ mỉm cười nhìn theo bóng dáng đắc ý của Vưu Liên Thành rời đi, thế nhưng nụ cười mau chóng đọng nơi khóe môi.
Cách đó mấy mươi bước, Dung Nhã đang đứng lẳng lặng nhìn cô, mà bên cạnh anh là Vinh Trinh với bộ trang phục tối màu cũng nhìn cô chằm chằm. Không hiểu sao, lòng Mộ Mai bỗng nao nao dưới ánh mắt của ông. Cô gượng cười đứng dậy, đi đến trước mặt ông, lòng thầm cười khổ. Chắc hẳn màn vừa rồi đã bị hai người này thấy hết đây mà. Thế là trong mắt họ, cô nghiễm nhiên trở thành nữ phụ đánh khinh cướp bồ của bạn thân mình rồi.
Mộ Mai chào Dung Nhã trước, sau đó cung kính gọi: "Vinh lão tiên sinh!"
Ông cụ nheo mắt lại, Mộ Mai không hề né tránh ánh mắt ông, hồi sau mới hắng giọng, ôn hòa cất lời: "Vinh lão tiên sinh, tám năm trước cháu đã biết anh ấy, chuyện của bọn cháu đã bắt đầu trước khi cháu biết Phương Phỉ."
Đối với ông cụ trước mặt, cô luôn có cảm giác kỳ lạ, cô không muốn mình để lại hình tượng hồ ly tinh xấu xa trong mắt ông. Có lẽ đây chính là duyên phận kỳ diệu mà mọi người hay nói. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã bất giác có thiện cảm với ông, muốn thân thiết với ông một cách khó hiểu.
Im lặng chốc lát, Vinh Trinh mới chậm rãi lên tiếng: "Lâm Mộ Mai, những lời cháu vừa nói chẳng qua muốn cho ta biết thật ra cháu cũng vô tội trong việc này thôi. Nhưng ta mặc kệ những việc đó, ta chỉ biết cháu đã làm Phương Phỉ khóc không ít nước mắt. Mỗi khi nhìn thấy nó lén khóc sau lưng ta, ta chỉ muốn..." Ông gõ cây gậy trong tay, "... Chỉ muốn cầm lấy cây gậy này đánh cháu, để cháu cũng biết đau như nó."
Mộ Mai cúi thấp đầu, khá ghen tị với Ngô Phương Phỉ có được người ông yêu thương che chở như vậy.
"Cháu xin lỗi." Mộ Mai lí nhí.
Bên này Dung Nhã khẽ gọi: "Ông!"
Vinh Trinh nheo mắt lại lần nữa, bỗng nhiên bật thốt: "Lâm Mộ Mai, cháu có thể ngẩng đầu lên không?"
Tuy rằng cảm thấy kinh ngạc, Mộ Mai vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, bắt gặp trong ánh mắt chuyên chú của Vinh Trinh mang theo chút thương cảm. Cảm xúc ấy chính là hoài niệm, hoài niệm một người vô cùng quan trọng với ông.
Trong chốc lát, mắt ông đã đong đầy ánh nước, giọng cũng nhuốm nỗi nhớ nhung: "Cháu rất giống với Vinh Tây, đó là đứa con gái ta thương yêu nhất, bất kể nó đã làm bao nhiêu chuyện đau lòng ta, nhưng ta vẫn không giận nó. Cháu cũng vậy, dù rằng cháu khiến Phương Phỉ thương tâm, nhưng khi nhìn vào mắt cháu, ta cũng không cách nào tức giận cho được."
Mộ Mai đứng ngây ngẩn, đưa mắt nhìn bóng dáng một già một trẻ kia rời đi. Mười bước rồi hai mươi bước, hai bóng dáng ấy khẽ dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô.
Môi cô nhoẻn cong mỉm cười với họ, giơ tay lên vẫy chào họ. Lúc họ quay đầu đi lần nữa, không biết tại sao lòng cô lại dấy lên nỗi buồn bã. Sao lưng của Vinh lão tiên sinh lại khòm như thế, lưng của một ông cụ tài ba như ông hẳn phải cao thẳng như cây tùng mới đúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!