Vưu Liên Thành trở về câu lạc bộ, Lâm Mộ Mai đã không còn ở trong phòng, chắc là đi gặp Triệu Cẩm Thư rồi, mà hẳn còn trang điểm thật xinh đẹp đi gặp anh ta nữa cơ.
Anh mở từ giày ra, quả nhiên không thấy đôi giày cao gót màu đỏ đâu cả. Cơn tức của Vưu thiếu gia tăng thêm vài phần.
Hừ, Lâm Mộ Mai kể đôi giày ấy là Triệu Cẩm Thư tặng cho cô, cô luôn xem nó như bảo bối không nỡ mang, bảo rằng chỉ mang vào những lúc quan trọng thôi. Vậy là đi gặp Triệu Cẩm Thư là chuyện quan trọng đúng không?
Mẹ nó, Lâm Mộ Mai quả là ham hư vinh, không chỉ ham hư vinh mà còn không tim không phổi. Trong lúc Vưu thiếu gia chịu đau khổ thì cô lại vô tự lư mang giày Triệu Cẩm Thư tặng đi gặp anh ta.
Đôi giày đỏ kia mang trên chân Lâm Mộ Mai nhất định rất đẹp. Mẹ kiếp, nhất định sẽ mê hoặc Triệu Cẩm Thư điên đảo thần hồn cho xem.
Vưu Liên Thành tức anh ách, lấy điện thoại ra định gọi điện nhắc nhở Lâm Mộ Mai đừng về muộn quá, tốt nhất là trở lại trước khi trời tối, trị an của Bắc Kinh không tốt. Dáng vẻ hiện tại của cô không chừng sẽ làm tỷ lệ phạm tội của nơi đây tăng vọt, ảnh hưởng nghiêm trọng tới người dân.
Thế là anh bấm số điện thoại của cô, vậy mà...
Lâm Mộ Mai lại dám tắt điện thoại!
***
Đèn đường mới vừa lên, Triệu Cẩm Thư trở về căn hộ của mình như thường ngày, vừa rẽ qua khúc cua, anh đã thấy được Lâm Mộ Mai đang tựa vào cột đèn đường. Dưới ánh đèn lung linh, cô như cảnh mộng ảo.
Thế nhưng lúc này trong lòng anh lại có chút thương cảm, anh đoán được tiếp theo Lâm Mộ Mai sẽ nói gì với mình rồi.
Quả nhiên, câu đầu tiên Mộ Mai cất lời chính là: "Anh Cẩm Thư, mai em sẽ rời khỏi Bắc Kinh đến Brazil." Câu tiếp theo lí nha lí nhí, "Sau khi đến Brazil, em sẽ ở lại đó một thời gian rất lâu."
Rốt cuộc Lâm Mộ Mai cũng theo Vưu Liên Thành đi Brazil, mà còn rất lâu mới trở về. Nhưng lâu là bao lâu? Lâu đến mức gặp lại thì tay cô đã dắt hai bé ốc sên không biết giống cô hay giống Vưu Liên Thành sao? Mà Triệu Cẩm Thư cũng sẽ như bao người đàn ông khác, cưới vợ sinh con, bắt đầu có bụng bia và tháng tháng nộp hết tiền lương cho vợ mình ư?
Dù rằng từ lúc Vưu Liên Thành xuất hiện tại Bắc Kinh, Triệu Cẩm Thư đã đoán được sớm muộn có ngày sẽ nghe được câu nói này từ Lâm Mộ Mai. Chẳng qua khi chính tai nghe được, anh vẫn cảm thấy khó chịu, khó chịu đến mức đôi giày cao gót mang trên chân cô cũng trở nên chói mắt.
Triệu Cẩm Thư hừ lạnh, đi ngang qua Lâm Mộ Mai, không thèm ngoảnh lại. Đôi giày cao gót kia lập tức lóc cóc theo sau.
"Anh Cẩm Thư, chúng ta đi chơi đi, thời tiết tối nay tốt lắm."
Thời tiết tốt lắm ư, cô đã bị lạnh đến mức mũi đo đỏ mà còn khen tốt. Triệu Cẩm Thư thật hi vọng trời sẽ lạnh thêm chút nữa, để Lâm Mộ Mai bị đóng băng luôn đi.
Nhìn đôi tất chân mỏng tang và đôi giày cao mười hai centimet gót nhọn kia, Triệu Cẩm Thư bỗng nảy sinh ý nghĩ xấu xa, quay mặt lại mỉm cười: "Lâm Mộ Mai, đi tản bộ với anh nào!"
Họ men theo cơn gió đến đầu phố, nơi đây đèn đường leo lét, xung quanh không có nhà cửa gì, gió dễ dàng luồn xuống thổi thốc phần phật. Cả hai đã "tản bộ" nơi này hơn nửa giờ, Triệu Cẩm Thư luôn rảo bước đi đằng trước còn Lâm Mộ Mai thì vội vã đuổi theo sau. Ban đầu cô còn nói liến thoắng vui vẻ sau thì run cầm cập.
Chẳng hạn như lúc này: "Anh... Cẩm... Thư, nói chuyện với em đi?... Anh không nói lời nào... làm em thấy sờ sợ ấy... Em sợ anh giận em lắm..."
"Anh Cẩm Thư... hay là em không đi Brazil nữa, ở lại tứ hợp viện làm hàng xóm cả đời với anh nhé. Chờ anh kết hôn thì em sẽ chăm con giúp vợ chồng anh, được không?"
Triệu Cẩm Thư dừng bước, quay đầu lại dõng dạc bảo: "Được."
"Ặc..." Mộ Mai ấp a ấp úng, không ngờ Triệu Cẩm Thư lại trả lời như thế. Xem ra anh giận cô thật rồi!
Xem đi, cô em Lâm Mộ Mai này lúc nào cũng nói hươu nói vượn, không thể tin được mà.
Trên đời này rất nhiều người tin chuyện kiếp trước kiếp này. Ai cũng quy việc tồi tệ mình gặp được hiện tại đều do kiếp trước gây nghiệp. Triệu Cẩm Thư nghĩ, chắc kiếp trước anh nhất định đã làm hại gì Lâm Mộ Mai rồi, cho nên kiếp này anh mới trả nợ cho cô mãi thế. Nếu không sao anh lại dễ dàng mềm lòng trước cô như vậy, vừa thấy người cô run run trong gió thì anh đã khuất phục.
Triệu Cẩm Thư thở dài, cởi áo khoác ra định choàng lên người cô. Thế nhưng Mộ Mai lại nhất quyết từ chối.
"Anh Cẩm Thư, mặc áo khoác không đẹp. Em ăn diện lộng lẫy như vậy là để đến gặp anh đấy."
Ăn diện lộng lẫy á? Triệu Cẩm Thư giơ tay khẽ vỗ đầu cô, cưỡng ép khoác áo kín cho cô, thở dài: "Lâm Mộ Mai, anh đã nói với em từ lâu rồi. Yêu em là chuyện của một mình anh, cho nên em không cần thấy áy náy rồi làm những việc lấy lòng anh làm gì."
Vậy mà Lâm Mộ Mai lại cười toe toét với anh: "Nhưng em thích lấy lòng anh mà!"
Tay cô đặt lên ngực anh, khoảng cách họ gần trong gang tấc, gần đến mức khiến tim Triệu Cẩm Thư chợt se sắt. Sau này chắc hắn họ sẽ không bao giờ có được thời khắc thế này nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!