Chương 49: (Vô Đề)

Trì Uyên buông đũa xuống, nhìn Cố Tư.

Vẻ mặt của anh không thay đổi gì, dường như không có bất kỳ dao động cảm xúc nào vì lời nói của Cổ Tư.

Cổ Tư cười xong mới hỏi,

"Sao, nghe tôi nói thật nên không vui à?"

Không có. Trì Uyên trả lời đâu ra đấy,

"Thực ra, cô có thể nghĩ như vậy khiến tôi rất vui, nếu không tôi vẫn cảm thấy có lỗi với cô"

Cổ Tư dần thu lại ý cười trên mặt, cô nhìn xung quanh như thể không biết nên tiếp lời thế nào mới tốt.

Trì Uyên nhìn vào đồ ăn trước mặt Cổ Tư, cô chẳng ăn bao nhiêu cả.

Trì Uyên hỏi,

"Không ăn nữa? Ăn no rồi à?"

Cổ Tư đặt thìa xuống, Tôi ăn no lâu rồi.

Trì Uyên gọi phục vụ đến thanh toán.

Cổ Tư liếc mắt thấy người vẫn luôn chụplén họ đã cất điện thoại.

Cổ Tư thực sự không hiểu chụp những thứ này có tác dụng gì.

Mình bỏ thuốc vốn chính là một thủ đoạn bỉ ổi.

Đối phương không trúng kế thì mình thành thật một chút chẳng phải được rồi sao.

Đợi Trì Uyên thanh toán xong, Cổ Tư đứng dậy trước, đi qua khoác tay Trì Uyên.

Trì Uyên rũ mắt nhìn bàn tay trên cánh tay mình, hai giây sau anh gỡ tay Cổ Tư ra rồi nằm trong lòng bàn tay.

Suýt chút nữa là Cổ Tư bật cười.

Có đôi khi Trì Uyên cũng rất hiểu quy tác.

Hai người nắm tay nhau ra khỏi nhàhàng, lúc đi qua bên cạnh người đàn ông chụp lén, Cổ Tư đưa tay kia lên đấm nhẹ lên vai Trì Uyên.

Giọng cô hờn dỗi,

"Ai bảo ở trên máy bay anh làm em giận, lần sau còn như vậy nữa em sẽ giả làm người lạ đi ghẹo mấy anh chàng đẹp trai đấy."

Trì Uyên như đang cười, giọng không nặng không nhẹ nói: Em dám.

Ý cảnh cáo không rõ lắm, giọng điệu như đang nuông chiều.

Hai người nói cười rời khỏi nhà hàng.

Ra ngoài, Cổ Tư cũng không buông tay Trì Uyên.

Cô nằm chặt lại, cả người dựa vào cánh tay Trì Uyên.

Hai người đều không nói gì, nhưng ý cười trên mặt Cổ Tư ngày càng đậm.

Cô chỉ muốn khiến Trì Uyên cảm thấy chán ghét. Anh đã muốn mình giúp thì đừng nghĩ đến chuyện cô sẽ nghe lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!