Cố Tư nằm ở trên giường lăn qua lăn lại vẫn không thể ngủ được.
Có lẽ sau nửa đêm, cô mới xem như ngủ được một lúc.
Nhưng thật ra cô đã rất mệt.
Sau đó, trời vừa hửng sáng thì cô đã tỉnh lại.
Tuy người mệt nhưng đầu óc cô vẫn tỉnh táo.
Cố Tư đứng dậy, đi tới trước cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Có thể mọi người đều tham gia hoạt động ban đêm, lúc này vẫn đang nghỉ ngơi.
Bên ngoài rất yên tĩnh, cũng không thấy nhân viên phục vụ qua lại.
Cổ Tư đứng một lát thì đi rửa mặt, chờ thu xếp xong lại nghe có tiếng chuông điện thoại.
Thật ra cô biết là ai gọi tới.
Cô đi qua và cầm điện thoại di động lên.
Quả nhiên phía trên hiện ra số điện thoại của Thẩm Bản.
Cô nghe máy.
Giọng Thẩm Bân nghe rất vui vẻ, mơ hồ còn có ý cười,
"Cô Cổ, cô đã dậy chưa?"
Cố Tư Vâng một tiếng, Tôi dậy rồi.
Thẩm Bân nói anh ta đang ở dưới tầng.
Cố Tư Ừ một tiếng,
"Anh chờ lát, tôi xuống ngay."
Cô đã sắp xếp đồ xong, đeo một cái túi lại ra ngoài.
Anh ta ăn mặc gọn gàng, đang đi vào trong thang máy.
Cố Tư không chắc trong thang máy có Trì Uyên không.
Bây giờ cô không muốn gặp Trì Uyên.
Tối hôm qua, cô trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu chỉ nghĩ tới Trì Uyên.
Trước khi kết hôn và sau khi kết hôn.
Chỉ là những ký ức không hề tốt đẹp.
Bởi vậy bây giờ chỉ cần nghĩ đến Trì Uyên là cô thấy không vui.
Cho nên Cổ Tư bước chậm lại, nhích từng tí một về phía thang máy.
Cô không vội, tính chờ chuyển tiếp theo.
Kết quả Tử Thư rõ ràng đã đi vào lại đột nhiên bước ra khỏi thang máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!