Cố Tư sửng sốt, sau đó cong môi, "Tôi không muốn hỏi lắm.
Tôi cảm giác được có lẽ anh đã muốn ly hôn với tôi từ lâu rồi."
Cho nên, cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Hoặc là vào lúc kết hôn, cô đã biết ngày ly hôn này sẽ không quá xa.
Nhưng ngày này vẫn tới sớm hơn mình tưởng.
Ông cụ Trì mới mất hơn một tháng, còn chưa tới một trăm ngày.
Vậy mà Trì Uyên đã không nhịn được nữa.
Trì Uyên hơi bất ngờ về câu trả lời này của Cố Tư.
Anh thoáng ngày người rồi khẽ cười.
Anh không giải thích.
Vì vậy Cố Tư nghĩ có lẽ mình đã nói đúng.
Trì Uyên rít vài hơi thuốc, cuối cùng ấn nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn bên cạnh.
Anh không nói tiếp về đề tài vừa rồi mà hỏi Cố Tư, "Tiếp theo, cô có dự định gì không?"
Cố Tư chớp chớp mắt suy nghĩ một lát, "Dự định à? Trước mắt tôi không có dự định gì.
Giai đoạn đầu tôi chỉ muốn ra ngoài đi lại một chút."
Cô vừa ly hôn với Trì Uyên, thật ra có hơi sợ hãi.
Chắc chắn sẽ có rất nhiều người thương hại và chế giễu người vợ bị Trì Uyên bỏ.
Đặc biệt là lý do cô lấy Trì Uyên, chỉ điểm đó thôi, nói thế nào nhỉ, không ngước mặt lên nổi.
Đúng, chính là không ngước mặt lên nổi.
Ban đầu vì hóa giải vận xui nên cô mới được cưới vào nhà họ Trì.
Sức khỏe của ông cụ Trì không tốt, ép Trì Uyên cưới cô.
Cố Tư nhớ, lúc đầu hình như Trì Uyên không muốn.
Nhưng với tình hình lúc đó, anh bị đạo đức và tình thân trói buộc nên không có cách nào hoàn toàn từ chối được.
Trì Uyên đã cưới cô dưới tình trạng hoàn toàn bất đắc dĩ.
Nhưng sự thật chứng minh, cái trò hóa giải vận xui này thật sự là chuyện vớ vẩn.
Cô lấy Trì Uyên, tuy tâm trạng của ông cụ có tốt hơn nhưng sức khỏe chẳng khá hơn chút nào.
Kéo dài thời gian còn chịu không ít khổ sở, cuối cùng vẫn nhắm mắt xuôi tay.
Từ khi cô lấy Trì Uyên đến bây giờ ly hôn còn chưa tới một năm.
Cho nên cô có thể đoán được, khi người khác nhìn thấy mình sẽ có vẻ mặt và ánh mắt thế nào.
Vậy chẳng bằng cô ra ngoài tránh một thời gian.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!