Tô Lương lúc đầu còn giãy dụa, nhưng sau đó nghĩ Tô Mẫn chắc không đột nhiên đi vào đâu, cho nên dần dần cũng thôi không chống cự nữa.
Chỉ là trong lòng hai người đều biết, biết trong khoảng thời gian này, chính là khoảng thời gian ngọt ngào nhưng cũng dễ gây nên nhàm chán, cho nên hai người chỉ ôm hôn một chút cho đỡ thèm.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, thì bọn họ cũng không thể làm được.
Cuối cùng Trì Cảnh đè Tô Lương xuống giường, hôn Tô Lương không biết trời đất gì.
Trì Cảnh hơi thở dồn dập, vùi đầu vào xương quai xanh của Tô Lương,
"Em thật sự có thể hành hạ chết anh."
Tô Lương đưa tay xoa đầu Trì Cảnh, sờ sờ mái tóc mềm mại của anh,
"Khi nào thì chúng ta đi tới nhà anh, buổi sáng hay buổi chiều?"
Ở lại chỗ này lâu hơn nữa, Trì Cảnh cảm thấy mình có thể xảy ra vấn đề mất, chỉ thấy nhưng không ăn được, đây thực sự khảo nghiệm đối với anh.
Vì vậy, anh nhanh chóng trở mình xuống giường,
"Bây giờ đi, thời gian cũng không phải quá sớm."
Tô Lương cũng hiểu ý của Trì Cảnh, xuống giường chỉnh sửa quần áo, chải lại tóc, Chúng ta đi thôi.
Hai người vừa đi ra khỏi phòng, tình cờ đụng phải Tô Mẫn vừa ngủ dậy cũng đang đi ra khỏi phòng.
Tô Mẫn vẫn còn đang ngáp, vừa nhìn thấy Trì Cảnh liền sững sờ tại chỗ.
Ánh mắt cô lưu lại trên người Trì Cảnh một lúc, sau đó chuyển hướng lên người Tô Lương.
Tô Lương chớp chớp mắt,
"Em mua đồ ăn sáng cho chị, đã hâm nóng để ở trong phòng bếp ấy."
Nói xong, cô khoác tay Trì Cảnh, Chúng ta đi thôi.
Trì Cảnh gật đầu với Tô Mẫn, rồi xoay người cùng Tô Lương đi ra ngoài.
Hai người bước ra ngoài, tay trái chuẩn bị đóng cửa, thì nghe thấy Tô Mẫn ôi một tiếng,
"Anh Trì tới lúc nào thế, anh tới lúc nửa đêm sao?"
Tô Lương không nói gì, cô biết những lời này của Tô Mẫn là đang nói đùa.
Chờ cửa đóng lại, Trì Cảnh nắm tay Tô Lương đi về phía thang máy, không khỏi nở nụ cười,
"Dáng vẻ vừa rồi của chị em trông thật buồn cười, giống như bị dọa cho hoảng sợ vậy."
Tô Lương cũng cười,
"Chị ấy chỉ nói đùa thôi."
Chờ thang máy đi lên, hai người đi vào, Trì Cảnh còn nói,
"Tầng này của hai người có còn phòng cho thuê không?"
Tô Lương ngay lập tức hiểu anh hỏi điều này là có ý gì, cô cau mày nói,
"Anh dừng lại đi, đừng nghĩ tới những chuyện không đâu nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!