Tô Lương đỗ xe ở tầng dưới nhà Trì Cảnh rồi xuống xe trước.
Trì Cảnh ngồi trong xe không nhúc nhích, Tô Lương đợi ở ngoài xe, nhưng mãi không thấy anh xuống xe, cô liền cảm thấy hơi kì quái.
Cô đành phải vòng sang chỗ Trì Cảnh, nhìn anh thắc mắc: "Đến nhà rồi mà, sao anh không xuống xe đi còn ngồi đó làm gì?"
Trì Cảnh hơi nheo mắt: "Anh cảm thấy không thoải mái."
Tô Lương mở cửa xe giúp anh: "Vậy anh đi chậm một chút, em sẽ đỡ anh lên."
Trì Cảnh khoác tay Tô Lương, dùng sức bước xuống xe.
Cửa xe vừa đóng lại, anh dường như có chút đứng không vững, thân thể hơi lắc lư.
Tô Lương sửng sốt, vội vàng duỗi tay ôm eo anh, dùng sức cố đỡ thân thể đồ sộ ấy không đổ xuống.
Trì Cảnh cũng rất biết cách tận dung cơ hội để dồn nửa trọng lượng cơ thể lên người Tô Lương.
Tô Lương thấy anh say mềm người như vậy cũng không nỡ lòng nào bỏ mặc Trì Cảnh lại, vì vậy cô chỉ có thể tận sức đỡ Trì Cảnh đi về phía cửa nhà.
Vừa đi cô vừa nói: "Vừa rồi em cũng không biết anh say đến như vậy, ngồi trong xe có thấy khó chịu không?"
Trì Cảnh mơ hồ nói: "Có thể là do anh say quá."
Hai người đi tới cửa thang máy, Tô Lương ấn vào thang máy, chống đỡ để Trì Cảnh có thể đứng vững hơn: "Anh cũng thật là, sao lại uống nhiều như vậy, uống bao nhiêu rượu cũng không biết tự lượng sức mình? "
Trì Cảnh dụi cằm vào trán Tô Lương: "Hôm nay anh chỉ là vui một chút."
Tô Lương chỉ có thể thở dài khi nghe anh nói lời này, không khỏi lẩm bẩm nói: "Vui vẻ thì cũng không thể làm đến mức này chứ.
Uống nhiều như vậy làm chậm trễ biết bao nhiêu thời gian."
Trì Cảnh không lên tiếng nữa, đợi thang máy mở ra, hai người dìu nhau vào thang máy.
Tô Lương đỡ Trì Cảnh, để anh ta dựa vào thành trong của thang máy, sau đó chỉnh trang lại quần áo của mình.
Kết quả là Trì Cảnh vẫn nhân cơ hội, chưa đến hai giây sau, lại lắc lư rồi ngã vào người cô.
Anh từ phía sau ôm lấy Tô Lương, dụi cằm vào mái tóc của cô.
Tô Lương chỉ coi như Trì Cảnh hôm nay uống quá nhiều, dịu dàng cười nói: "Đừng nghịch ngợm, cẩn thận té ngã bây giờ."
Trì Cảnh dương như không quan tâm đến lời cô, cứ như vậy ôm lấy cô, đặt hai tay lên eo Tô Lương, nhân cơ hội bóp chặt eo thon mềm mại.
Tô Lương ngứa quá, cười khúc khích rồi hơi xoay người người trốn đi.
Chỉ là cô làm sao có thể thoát ra được khi Trì Cảnh đã giữ chặt cô trong lòng anh rồi.
Cho đến khi thang máy dừng lại, hai người từ trong thang máy đi ra.
Trì Cảnh vẫn ôm chặt lấy eo Tô Lương không chịu buông tay.
Tô Lương chỉ cảm thấy Trì Cảnh có chút say khi uống quá nhiều nên mới nũng nịu như vậy, cũng không nghĩ nhiều, đợi cửa mở xong, cô liền đưa Trì Cảnh vào nhà.
Vốn dĩ cô muốn Trì Cảnh tắm rửa qua rồi mới đi ngủ nên đã tranh thủ đun một ít nước cho Trì Cảnh uống trước khi đi ngủ.
Kết quả, cô còn chưa kịp di chuyển, Trì Cảnh đạp tung cửa phòng ngủ rồi ép Tô Lương vào tường.
Tô Lương thở dài, chưa kịp nói hết những lời còn lại, cô đã cảm thấy trên môi có một thứ hơi cồn nóng hổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!