Cổ Tư không ngạc nhiên chút nào về biểu cảm sững sờ của người đàn ông sau khi thấy mình cười.
Cô xinh đẹp, cô luôn biết điều này.
Về điều này, Trì Uyên cũng thừa nhận.
Sau đó người đàn ông có vẻ ngượng ngùng, cũng nở nụ cười theo,
"Này, cô ra ngoài một mình người nhà cô sẽ yên tâm sao?"
Người nhà à… Cố Tư lẩm bẩm.
Có gì mà yên tâm với chả không yên tâm, cô không còn người nhà nữa rồi.
Ba mẹ cô bỏ trốn khi cô còn rất nhỏ, nhiều năm như vậy rồi không rõ sống chết.
Cô chỉ coi như không có hai người này.
Những người có thể coi là người nhà trước đây cũng chỉ có mấy người nhà Trì.
Bây giờ thì tốt rồi, cô bị Trì Uyên đuổi đi, ngay cả những người nhà hờ này cũng không còn nữa.
Cổ Tư hơi ngơ ngác.
Kết quả là trong lúc cô đang ngơ ngác liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Này này này, bên này ít người, chúng ta ngồi ở đây đi."
Cổ Tư quay đầu nhìn sang.
Quả nhiên là Tử Thư.
Nhưng bây giờ bên cạnh Trì Uyên có người.
Cổ Tư liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh Trì Uyên vài giây rồi thu hồi tầm mắt.
Người phụ nữ mặc váy ngắn, hai chân trắng nõn thắng tắp, trên người mặc áo hai dây, sóng lớn cuộn trào.
Còn về khuôn mặt, Cố Tư chỉ lướt qua rồi thôi.
Hoàn toàn không đẹp bằng cô.
Tử Thư cũng không quan tâm bàn này có bao nhiêu người, cố chen vào và nói với Cổ Tư,
"Này, cô gái, ở đây không có ai đúng không, không có ai thì chúng tôi ngồi nhé."
Vốn dĩ bàn này đã có sáu người, Tử Thư và Trì Uyên cộng thêm một người phụ nữ không biết là ai này hoàn toàn không thể ngồi hết được.
Cổ Tư nhìn Tử Thư với vẻ mặt như nhìn một tên ngốc.
Người này diễn kịch cũng quá lộ liễu, nhìn rất gượng gạo.
Người đàn ông bên cạnh Cổ Tư cảm thấy nguy cơ.
Anh ta xua tay,
"Ở đây ngồi đủ người rồi, anh xem đi, không ngồi được nữa rồi, đằng kia, đằng kia vẫn còn chỗ trống"
Tử Thư hoàn toàn không quan tâm đến anh ta,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!