Chương 8: Hy vọng em có thể hợp tác tốt với Lâm Tiêu

Trần Hạ Hòa cười nói: "Không phải tôi, tôi làm sao có khả năng khiến trường của các cậu mời tôi làm giảng viên đặc biệt chứ."

Hắn biểu cảm tự nhiên, nói xong thì bước vào phòng đối diện, tiếp tục quan sát những người kia chuyển đồ đạc vào.

Đậu Ngọt trong lòng lại kêu lên một tiếng, nhưng Lục Tuyết Minh không nhìn xuống, chỉ nghĩ về những lời Trần Hạ Hòa vừa nói.

Y nhớ là vừa nghe thấy "Thầy Lâm", mà Trần Hạ Hòa trước kia ở trường Mỹ thuật Tân La rất thân với Lâm Tiêu, vậy…

Vậy là hàng xóm của y là Lâm Tiêu?!

Đậu Ngọt đang l.i.ế. m tay Lục Tuyết Minh, đột nhiên bị cánh tay y siết lại, phát ra tiếng kêu không hài lòng liền cắn y một cái rồi nhảy xuống.

Lục Tuyết Minh không để ý đến Đậu Ngọt nữa, y bước nhanh đến phía đối diện, cuối cùng cũng nhìn thấy toàn bộ căn phòng.

Mặc dù vừa được tu sửa nhưng chỉ thay giấy dán tường và trần nhà, thay đèn chiếu sáng, tổng thể căn phòng vẫn giữ được cảm giác cổ xưa của tòa nhà này. Các đồ đạc chuyển vào cũng đều có tuổi đời khá lâu, đặc biệt là chiếc ghế sofa cổ điển kiểu Anh và bộ bàn ghế gỗ đỏ ở góc tường, có trọng lượng nặng nề khiến Lục Tuyết Minh nhớ đến hình ảnh Lâm Tiêu ngồi đọc sách trên đó.

"Tiên sinh, làm phiền tránh ra một chút." 

Một người phía sau lên tiếng gọi y. Lục Tuyết Minh quay lại, thấy bốn người đàn ông đang khiêng một chiếc bồn tắm lớn, viền vàng và chân đế chạm khắc tinh xảo nhìn rõ là biết không phải hàng rẻ tiền. Y lùi lại hai bước, nhìn mấy người đó cẩn thận đi vào trong, hướng về phía phòng tắm.

Trần Hạ Hòa đi trước, y cũng theo vào nhìn. Cách bài trí của phòng tắm giống hệt phòng của y, chỉ khác là hướng đối diện. Ngoài ra, tường phòng tắm còn được lót gạch mosaic, màu sắc kết hợp một cách tinh tế và dễ chịu, nhìn vào giống như ba bức tranh trừu tượng về cơ thể người.

Sau khi những người kia đặt bồn tắm vào đúng vị trí, họ bắt đầu lắp đặt. Trần Hạ Hòa định quay lại phòng để tiếp tục giám sát việc bố trí đồ đạc, nhưng vừa đến cửa phòng tắm đã bị chặn lại.

Lục Tuyết Minh đã qua cơn sốc ban đầu, giờ nhìn vào hắn, ánh mắt y liền trở nên lạnh lùng.

"Lâm Tiêu đâu?"

Trần Hạ Hòa lấy ra một gói khăn giấy từ túi, rút một tờ lau mồ hôi trên trán, rồi trả lời: "Cậu ấy đang nói chuyện với hiệu trưởng dưới lầu."

"Tại sao anh ấy lại chuyển đến đây? Anh ấy không phải ở Tân La sao?" 

Lục Tuyết Minh nén lại cảm xúc dâng trào trong lòng, cố gắng hỏi với vẻ bình tĩnh. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, y cũng không khỏi cảm thấy bất an trước mặt Trần Hạ Hòa, vì dù sao năm đó Trần Hạ Hòa đã biết chuyện họ yêu nhau, có lẽ hắn cũng biết lý do họ chia tay.

Trần Hạ Hòa không trả lời thẳng, vì việc chuyển nhà đã được lên kế hoạch từ lâu, hắn chỉ nhún vai, đẩy vấn đề lại cho Lâm Tiêu.

"Chắc cậu phải hỏi cậu ấy rồi, tôi chỉ làm việc cho Lâm Tiêu thôi, cậu ấy muốn làm gì thì là chuyện của cậu ấy."

Lục Tuyết Minh hơi sững lại, bất giác thốt lên: "Làm việc cho anh ấy?"

Trần Hạ Hòa cười nói: "Lâm Tiêu hiện giờ là sếp của tôi mà." 

Nói xong, hắn ta vòng qua Lục Tuyết Minh, quay lại phòng để tiếp tục giám sát việc sắp xếp đồ đạc.

So với sự điềm tĩnh của Trần Hạ Hòa, Lục Tuyết Minh cảm thấy đầu óc mình rối bời. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, chưa kịp suy nghĩ thấu đáo thì đã nghe thấy ai đó gọi tên mình từ bên ngoài.

Âm thanh đó rõ ràng là của hiệu trưởng. Y đi ra đến cửa nhưng không thấy hiệu trưởng, lại suýt đụng phải người đang bước vào.

Lâm Tiêu theo thói quen nắm lấy hai cánh tay của Lục Tuyết Minh, khi y đứng vững rồi mới buông ra, trên mặt lại là vẻ dịu dàng như thường lệ.

Không ngờ lại gặp anh bất ngờ như vậy, Lục Tuyết Minh đang muốn hỏi rõ chuyện gì thì thấy Lâm Tiêu có chút ngạc nhiên, ánh mắt từ khuôn mặt anh lại di chuyển xuống dưới.

Y cúi đầu nhìn, lập tức hiểu được vì sao Lâm Tiêu lại ngạc nhiên.

Lục Tuyết Minh mặc một bộ đồ ngủ màu tím in hình chú mèo đen, dưới chân là đôi dép lông ấm áp hình móng vuốt mèo. Trang phục ở nhà này vốn chẳng có gì lạ, vấn đề là y đã 26 tuổi rồi, vẫn mặc như khi còn học đại học, lại còn bị người yêu cũ đã chia tay nhìn thấy, thật sự xấu hổ đến mức tai đỏ cả lên, vội vã bước về phòng mình.

Nhưng y vừa đi được một bước đã bị Lâm Tiêu nắm lấy tay. Y muốn rút lại, nhưng Lâm Tiêu lại cúi đầu, thì thầm bên tai mình: 

"Bao nhiêu năm rồi, em vẫn thích mèo như vậy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!