Lâm Tiêu cảm thấy cơ thể cứng ngắc, sợ rằng ngay lúc này Lục Tuyết Minh sẽ tỉnh dậy. Nhưng may mắn thay, giống như mọi lần trước, Lục Tuyết Minh vẫn có chút ngơ ngác khi vừa tỉnh dậy nhưng vì quá mệt mỏi, y lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Đợi đến khi nhịp thở của Lục Tuyết Minh trở lại đều đặn, Lâm Tiêu mới nhẹ nhàng nhìn xuống bàn tay vẫn đang nắm chặt sợi dây lưng áo choàng của mình. Chắc hẳn là y đã mơ về quá khứ nên mới có vẻ mặt và hành động như vừa rồi.
Lâm Tiêu ban đầu không chắc chắn về thái độ của Lục Tuyết Minh đối với mình, nhưng sau hai ngày tiếp xúc và quan sát, anh cảm thấy có lẽ Lục Tuyết Minh vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ.
Nếu không, làm sao giải thích được việc khi tỉnh táo và khi còn mơ màng lại có sự đối lập rõ rệt như vậy?
Dù sao đi nữa, quan hệ giữa họ lúc này cũng rất ngượng ngùng, và tất cả chỉ là suy đoán của bản thân anh. Nếu muốn xác nhận thì cần phải tìm hiểu thêm.
Lâm Tiêu nhẹ nhàng kéo tay Lục Tuyết Minh ra, rồi ngồi lại trên ghế sofa. Sau khi Tiểu Phương đưa đồ đến, anh vào phòng tắm thay rồi mới đi gọi Lục Tuyết Minh dậy.
Vì ngủ không đủ giấc, đôi mắt của Lục Tuyết Minh đỏ hoe, phản ứng có chút chậm chạp. Tuy nhiên, sau khi tỉnh dậy, y không hề nhớ về chuyện vừa xảy ra, điều này khiến Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Anh nói: "Nếu thật sự mệt quá thì sáng nay đừng đi nữa. Để anh giúp em báo với cô Tề một tiếng là được."
Lục Tuyết Minh dụi mắt rồi xuống giường, nhưng rất bình tĩnh từ chối sự giúp đỡ của Lâm Tiêu. Vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, tâm trạng y lại trở nên phức tạp.
Y thực sự đã mơ thấy Lâm Tiêu, mà không phải là hình ảnh trong quá khứ, mà chính là Lâm Tiêu trong chiếc áo choàng tắm tối qua, ngồi bên mép giường nhìn y.
Đã lâu lắm rồi y không còn mơ thấy người này nữa, nên khi vừa tỉnh dậy, y còn chẳng phân biệt nổi mình đang ở đâu. May mà Lâm Tiêu đã thay bộ đồ mặc hôm qua, điều đó mới khiến y dần nhận thức rõ ràng lại.
Lục Tuyết Minh mở vòi nước, hứng hai vốc nước lạnh vỗ lên mặt, đợi đến khi tâm trạng ổn định mới cầm lấy bàn chải đánh răng. Khi bước ra ngoài, y nghe thấy Lâm Tiêu hỏi: "Đi ăn sáng không?"
Lục Tuyết Minh thậm chí không thèm ngẩng mắt lên, chỉ thản nhiên đáp: "Không, tôi còn phải dọn đồ, anh đi một mình đi."
Lâm Tiêu đã đoán trước rằng Lục Tuyết Minh sẽ trả lời như vậy nên cũng không ép buộc. Đợi sau khi anh rời đi, thần kinh căng thẳng của Lục Tuyết Minh mới dịu lại. Y nhìn quanh căn phòng mà tối qua cả hai đã ở cùng nhau, kéo khóa ba lô rồi ngồi trên giường thêm mười mấy phút trước khi ra ngoài.
Buổi giao lưu hôm nay còn náo nhiệt hơn hôm qua, rất nhiều gian hàng thu được không ít thành quả. Lục Vân Ni bận đến mức cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu. Lục Tuyết Minh với tư cách là đại diện cho trường, cũng phải liên tục xoay quanh các gian hàng để trao đổi học thuật và gặp gỡ các nhà triển lãm, khiến giọng y khàn đặc sau một ngày dài.
Lúc ăn trưa, y nghĩ liệu có thể gặp lại Lâm Tiêu không, nhưng anh dường như đã rời khỏi từ sớm, không thấy bóng dáng đâu cả.
Buổi chiều, nhiều gian hàng bắt đầu thu dọn để về, giảng viên của các trường nghệ thuật cũng lục tục lên đường rời đi. Lục Tuyết Minh tranh thủ đồng bộ hóa những tư liệu thu thập được trong hai ngày qua với giáo viên phụ trách tại trường, đến khi trời nhá nhem tối thì Lục Vân Ni cũng bận rộn xong, đến tìm y và bảo có thể rời đi được rồi.
Y lần lượt chào tạm biệt vài giáo viên khác, cuối cùng khi gặp lại cô Tề, Lục Tuyết Minh vẫn không nhịn được mà hỏi sao hôm nay không thấy Lâm Tiêu.
Tề Tiệp bận rộn cả ngày, đầu óc cũng quay cuồng, nghe y hỏi mới phản ứng lại: "Cậu ấy bị sốt, sáng nay đã nghỉ ở phòng y tế rồi, đến trưa thì sốt lại tăng thêm chút, nên để an toàn thì đã đưa cậu ấy đến bệnh viện trong thành phố rồi."
Lục Tuyết Minh thắc mắc: "Sao lại đột ngột bị sốt?"
Tề Tiệp giải thích: "Tối qua cậu ấy bị dính mưa ở bên ngoài, rồi cái chỗ các em ở bị vỡ ống nước, chắc là do cậu ấy cứ mặc đồ ướt mà không thay ra. Sáng nay tôi thấy cậu ấy ho dữ lắm, cứ tưởng em cũng biết chứ."
Những lời này làm Lục Tuyết Minh ngẩn người. Sáng nay, y đã thấy giọng của Lâm Tiêu hơi khàn, nhưng vì y cố tình tránh mặt nên không để ý điều gì bất thường. Giờ nghe cô Tề nói vậy, y mới nhớ lại hình như đã nghe tiếng anh ho trong phòng tắm.
Y lại hỏi xem bây giờ tình hình anh thế nào, Tề Tiệp bảo hơn một tiếng trước nhiệt độ đã hạ xuống 38 độ, không có gì nghiêm trọng nữa. Nói xong có người khác đến tìm, cô liền bắt tay y rồi chào tạm biệt, lúc này Lục Vân Ni hỏi: "Là Lâm Tiêu nào thế?"
Lục Tuyết Minh trả lời bâng quơ: "Bạn cũ."
Lục Vân Ni từ thời đại học đã ở lại thủ đô, năm ngoái mới quay về Phương Châu, vì vậy cũng không rõ tình hình của Lục Tuyết Minh trong những năm qua, càng không biết chuyện y thích đàn ông.
Cô hỏi: "Quan hệ có tốt không? Có cần đến bệnh viện thăm không?"
Lục Tuyết Minh đeo ba lô lên vai, đáp: "Không cần đâu, về thôi."
Họ ngồi xe tham quan đến bến tàu, lên phà trở về khu trung tâm Tân La. Mặc dù đã bận rộn cả ngày, nhưng Lục Vân Ni đã ký được hai hợp đồng triển lãm, tâm trạng rất tốt, nên kéo Lục Tuyết Minh đi ăn món Ý để chúc mừng.
Ngày mai triển lãm nghệ thuật bắt đầu vào buổi trưa, vì không bận rộn như hội nghị trao đổi, nên sau khi xem xong, hai người đã đi mua không ít đặc sản để gửi về, buổi tối còn video gọi cho bố mẹ.
Bố mẹ Lục đã nghỉ hưu, từ năm trước thường xuyên đi du lịch. Cuối năm ngoái họ đến Rome một chuyến, từ đó không thể dừng lại, gần đây đang ở Phần Lan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!