Chương 6: “Ừm… Lâm Tiêu…”

Lâm Tiêu không cho Lục Tuyết Minh cơ hội suy nghĩ lung tung. Anh mở tủ quần áo, lấy một bộ áo choàng tắm do nhà nghỉ cung cấp, rồi thay dép lê, nói: 

"Em không phiền nếu anh tắm trước chứ?"

Lục Tuyết Minh lắc đầu, ánh mắt có chút không tự nhiên, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: "Không sao, anh tắm đi."

Lâm Tiêu bước vào, trước khi đóng cửa lại, anh bổ sung một câu: "Nếu em mệt thì nằm nghỉ trước đi, anh sẽ cố gắng tắm nhẹ nhàng."

Lục Tuyết Minh đáp lại một tiếng "ừ", đợi đến khi cửa phòng tắm khóa lại, y mới mệt mỏi ngồi xuống giường.

Sau một lúc đầu óc hỗn loạn, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh lại để suy nghĩ, lúc này y càng nhận thức rõ ràng hơn về tình huống hiện tại thật là ngượng ngùng.

Y không phải kiểu người hay e dè, mà họ cũng đã chia tay sáu năm rồi, cho dù hôm nay gặp lại nhiều lần, y vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Nhưng Lục Tuyết Minh không ngờ, ngay ngày đầu gặp lại, họ đã phải ở chung một phòng.

Dù chỉ là một đêm, dù Lâm Tiêu chủ động nói sẽ ngủ trên sofa.

Ánh mắt của y dừng lại ở chiếc sofa sát tường. Vì phòng khá nhỏ nên chiếc sofa này giống như một món đồ trang trí, hai người đàn ông ngồi lên cũng khó, huống chi là Lâm Tiêu, người cao hơn 1m8.

Thực ra, chiếc giường này đủ để hai người nằm chung mà không cần phải sát gần nhau. Nhưng y không thể nào nói ra ý tưởng đó, đành nhìn lên trần nhà, cố gắng không suy nghĩ thêm nữa.

Lâm Tiêu tắm rất nhanh, chưa đầy nửa giờ đã xong, sau khi sấy tóc xong bước ra. Lục Tuyết Minh không nhìn lên, vẫn chăm chú vào điện thoại, cảm nhận Lâm Tiêu mở cửa phòng, hình như anh đặt một thứ gì đó ra ngoài hành lang rồi đóng cửa lại.

Lục Tuyết Minh không động đậy, nhưng khi một phần chân trần của Lâm Tiêu lọt vào tầm mắt, y có chút căng thẳng. Tuy nhiên, Lâm Tiêu không dừng lại bên giường, chỉ đi vòng qua chân giường rồi ngồi xuống sofa, nói: 

"Em đi tắm đi, tắm xong rồi nghỉ ngơi sớm."

Lục Tuyết Minh lại đáp một tiếng "ừ", mãi cho đến khi không còn động tĩnh gì từ phía sofa, y mới quay đầu nhìn.

Lâm Tiêu nằm nghiêng, mặt quay vào tường, mặc chiếc áo choàng tắm trắng, từ đầu gối trở xuống hoàn toàn trống trải, một đôi chân dài duỗi ra quá nửa chiếc sofa, tư thế đó khiến y nhìn mà cảm thấy khó chịu.

Làm sao mà ngủ được đây?

Lục Tuyết Minh nhíu mày nhưng ngay sau đó y nhận ra mình đang nghĩ những điều vô nghĩa, liền lấy balo đi vào phòng tắm. Lúc đầu y định mặc đồ ngủ, nhưng sau đó lại chọn một bộ đồ thể thao, rồi nằm xuống giường.

Mưa bên ngoài vẫn rơi tí tách, y tắt đèn ngủ, ánh trăng yếu ớt lập tức trở nên rõ ràng hơn, xuyên qua cửa sổ chiếu lên chiếc sofa.

Khi y tắm xong ra ngoài, Lâm Tiêu đã xoay người, nằm ngửa ngủ say. Không còn bị dây chun tóc cản trở, tóc anh dài đến vai rũ xuống, khuôn mặt vốn bị tóc mái che khuất giờ hoàn toàn lộ ra.

Lục Tuyết Minh ép bản thân không nhìn nữa, nhưng trong bầu không khí yên tĩnh như thế này, cùng với người quen mà lạ, y không thể kiểm soát được mình, tâm trí lại quay về quá khứ.

Lúc đó họ vẫn đang học năm hai đại học, Lâm Tiêu tóc dài nhưng chưa đủ để buộc lại. Các đường nét trên khuôn mặt anh rất đẹp, mang một vẻ lạnh lùng lại luôn ít nói, ai nhìn vào cũng cảm thấy khó tiếp cận. 

Lục Tuyết Minh lần đầu gặp Lâm Tiêu, chính là bị khuôn mặt ấy cuốn hút.

Y và Lâm Tiêu học ở hai khoa khác nhau, thậm chí các tòa nhà giảng đường cũng được phân chia ở hai khu vực đối diện trong trường. Nhưng từ lần đầu gặp Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh đã phải nghĩ đủ mọi cách để tìm đến khoa Mỹ thuật. Tuy nhiên, lúc đó y vẫn chưa có kinh nghiệm yêu đương, không biết làm thế nào để thu hút sự chú ý của Lâm Tiêu. Sau đó, chính bạn bè đã khuyên y thử thổ lộ tình cảm trực tiếp.

Y biết mình cũng có chút lợi thế, dù sao thì về ngoại hình y cũng khá nổi bật. Nhưng y chưa bao giờ nghe nói Lâm Tiêu có cảm tình với người cùng giới, mà thông tin y nghe được đều là các cô gái tìm đến anh để tỏ tình.

Tuy nhiên, một tháng sau, có một chuyện xảy ra khiến y nảy sinh ý định táo bạo. Đó là hoa khôi trường – Hoàng Ấu Nhàn cũng đến tỏ tình với Lâm Tiêu và kết quả là chẳng đi đến đâu.

Về chuyện này có nhiều lời đồn, mà lời đồn lan truyền mạnh mẽ nhất là Lâm Tiêu không hứng thú với hoa khôi, có thể là không có nhu cầu về mặt ấy hoặc là thích đàn ông.

Y vẫn nhớ như in hôm đó, khi lướt diễn đàn của trường thấy những bình luận này, dù đó đều là những lời nói xấu về Lâm Tiêu, nhưng y lại cảm thấy vui mừng đến nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên.

Sau đó không lâu, y cũng nóng lòng đi tỏ tình với Lâm Tiêu.

Khi nghĩ lại cái cách Lâm Tiêu nhìn mình nhưng lại như không nhìn thấy gì, thái độ đó khiến Lục Tuyết Minh chỉ muốn cười nhạo sự ngây ngô của bản thân.

Tuy nhiên, núi băng đâu phải sẽ mãi mãi là núi băng, giống như Lâm Tiêu của hôm nay, sự dịu dàng và kiên nhẫn với các cô gái hoàn toàn là điều mà trước đây y chưa bao giờ dám mơ tưởng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!