Chương 54: Người yêu của thầy Lâm thật sự rất đẹp

Buổi trưa ngày hôm sau, Lục Tuyết Minh tỉnh dậy trong vòng tay của Lâm Tiêu.

Trước khi ngủ, Lâm Tiêu không kéo rèm che sáng, ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài chiếu sáng căn phòng có thiết kế giống hệt phòng của y, còn trước mắt Lục Tuyết Minh là một tấm ngực ấm áp của Lâm Tiêu.

Ký ức đêm qua chợt ùa về trong đầu, y khẽ mỉm cười, tựa mặt vào ngực Lâm Tiêu rồi nhắm mắt lại.

Cánh tay Lâm Tiêu đặt trên eo y vì động tác này mà có phản ứng. Lục Tuyết Minh ngước lên nhìn, thấy Lâm Tiêu đã mở mắt nhìn mình, rõ ràng là tỉnh dậy từ sớm.

Lâm Tiêu nhẹ nhàng hôn lên trán anh, hỏi: "Ngủ ngon không?"

Lục Tuyết Minh cười gật đầu: "Còn anh?"

Lâm Tiêu nhẹ nhàng v. uốt v. e tấm lưng mịn màng của Lục Tuyết Minh, ngón tay dừng lại nơi hình vầng trăng trên thắt lưng. Động tác ấy khiến Lục Tuyết Minh nhột đến mức muốn né tránh, nhưng Lâm Tiêu đã ôm chặt lấy y, sau đó xoay người áp lên, hai tay chống xuống:

"Không ngon!"

Vì động tác này, chăn bị hất tung ra một chút, cơ thể cả hai lại kề sát vào nhau.

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn y dần mang theo chút sắc bén và xâm chiếm. Lục Tuyết Minh cười khẽ, vòng tay qua cổ Lâm Tiêu, trêu chọc: 

"Anh làm giảng viên rồi đấy, sao vẫn cứ như sinh viên không biết tiết chế thế này?"

Trước đây, Lục Tuyết Minh rất thích trêu đùa Lâm Tiêu như vậy. Nhìn thấy nụ cười tươi tắn đầy ấm áp trước mắt, Lâm Tiêu cảm thấy hài lòng vô cùng, cũng muốn trêu lại y, bèn nói:

"Em ba, anh một, em không thấy ngượng sao, thầy Lục?"

Lục Tuyết Minh hiểu ý "em ba tôi một", nhưng giả ngu nói: "Thời tiết thật đẹp, hôm nay ăn gì nhỉ?"

Lâm Tiêu đẩy y một cái.

Lục Tuyết Minh che miệng ngáp, rồi vươn người một cái.

Lâm Tiêu vẫn không chịu buông tha.

Lục Tuyết Minh nhìn qua nhìn lại, khen chiếc đèn bàn kiểu cổ này thật đặc biệt, giấy dán tường màu sắc và họa tiết cũng rất có phong cách. Ngay cả rèm cửa cũng mang đậm hơi thở hoài niệm.

Lâm Tiêu kiên nhẫn đáp lời, nhưng động tác thì vẫn chẳng dừng lại.

Cho đến khi trên mặt Lục Tuyết Minh hiện lên sắc đỏ, ánh mắt sáng ngời của y cũng bắt đầu ướt át, Lâm Tiêu mới khẽ cười, ghé sát bên tai y thì thầm:

"Thầy Lục, thầy đã là tấm gương mẫu mực rồi, sao vẫn bốc đồng như học sinh thế này?"

Lục Tuyết Minh vòng tay ôm lấy vai Lâm Tiêu, không thèm đáp trả, trực tiếp dùng đôi môi mình bịt kín cái miệng đáng ghét kia.

Hôm đó, hai người quấn quýt cả buổi chiều, ngoại trừ lúc đi vệ sinh và rửa mặt thì chẳng hề rời khỏi giường, ngay cả bữa trưa cũng gọi đồ ăn ngoài và giải quyết luôn trên giường.

Đến tối, Lâm Tiêu lại cùng Lục Tuyết Minh xem liền một mạch ba bộ phim kinh dị. Sau đó, nhân lúc đêm khuya gió lạnh, anh kéo chăn lên, rồi lại giày vò đến gần sáng mới chịu ngủ.

Trưa ngày thứ ba, Trần Hạ Hòa cuối cùng cũng đến tận cửa ký túc xá để bắt người.

Kế hoạch lần trước lại có thay đổi, phía đối tác gặp vấn đề về địa điểm, mà điện thoại của Lâm Tiêu thì cứ không ai bắt máy, khiến Trần Hạ Hòa đành phải chạy đến đây. Không ngờ, người mở cửa lại là Lục Tuyết Minh, chỉ mặc mỗi chiếc áo phông dài che vừa qua đùi.

Nhìn vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ mơ màng của người trước mặt, cộng thêm bộ đồ rõ ràng không thích hợp để xuất hiện trước người khác, Trần Hạ Hòa lập tức đoán ra vì sao Lâm Tiêu lại không nghe điện thoại. Nhưng đây không phải lúc để bàn chuyện này, hắn liền hỏi thẳng:

"Lâm Tiêu đâu rồi?"

Lục Tuyết Minh đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù, khẽ đáp: "Anh ấy sáng sớm mới ngủ, có chuyện gì vậy?"

"Gọi cậu ấy dậy đi, việc này rất gấp, mọi người đang đợi cậu ấy mở cuộc họp để quyết định đấy!" – Trần Hạ Hòa sốt ruột nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!