Khi quay lại xe, Lâm Tiêu hỏi Lục Tuyết Minh đã thông báo cho đối phương chưa. Nhìn y có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, anh liền nghiêng người tới gần, hỏi:
"Thế nào? Không hài lòng với người mẫu này à?"
Lục Tuyết Minh lắc đầu. Mặc dù Lâm Tiêu sẵn sàng làm người mẫu khiến y rất vui, nhưng tác phẩm lần này không giống những bài tập trước đây, mà là bài thi lấy chứng chỉ điêu khắc. Dù chỉ có giám khảo xem được, nhưng y vẫn…
Lâm Tiêu bảo y nhìn thẳng vào mình, rồi hỏi:
"Trước đây em từng nói, anh là người có thể mang lại cho em nhiều cảm hứng sáng tác nhất. Chẳng lẽ em đã mất niềm tin vào anh bây giờ rồi sao?"
"Không phải." Lục Tuyết Minh đáp, do dự một lúc mới giải thích: "Anh đã biết em đi thi lấy chứng chỉ, thì cũng nên biết bức tượng này không chỉ mỗi em nhìn thấy."
Lâm Tiêu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng v. uốt v. e gương mặt mịn màng của y:
"Đương nhiên anh biết. Anh còn biết rằng loại tác phẩm này sẽ không được công khai, chỉ có ban giám khảo nhìn thấy thôi. Những người đó đều rất chuyên nghiệp, chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra."
Lục Tuyết Minh nhíu mày, nghe đến đây y biết Lâm Tiêu đã hiểu sai ý mình.
Y tất nhiên không lo lắng bức tượng sẽ bị công khai. Những tác phẩm tham gia kỳ thi lấy chứng chỉ này đều phải được niêm phong và che kín, chỉ đến khi vào phòng giám khảo mới được trưng bày. Điều này nhằm bảo vệ sự riêng tư của cả người mẫu và tác phẩm, không để bị tiết lộ ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ y mím chặt môi, Lâm Tiêu cúi đầu, khẽ hôn lên môi y, cười nói:
"Vậy là em không muốn anh bị người khác nhìn thấy à?"
Lục Tuyết Minh đối diện với ánh mắt của anh, khi nhìn thấy chính mình trong đôi mắt Lâm Tiêu, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu rồi cắn lên đôi môi kia.
Y dùng nụ hôn chủ động này để diễn tả cảm giác chiếm hữu trong lòng, dùng cách này để trả lời Lâm Tiêu rằng y thật sự không muốn.
Y ngồi ở ghế phụ lái, khi nụ hôn trở nên ngày càng mãnh liệt, y tháo dây an toàn, quỳ một chân lên ghế, nửa người trên đè lên người Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu bị y ấn xuống ghế, dù rất yêu dáng vẻ chủ động của y, nhưng anh vẫn kịp thời kết thúc nụ hôn.
Nhìn vào đôi mắt còn ươn ướt như đôi môi kia, cùng ánh nhìn đầy chiếm hữu không chút che giấu dành cho mình, ý nghĩ muốn làm người mẫu cho y trong Lâm Tiêu càng mãnh liệt hơn. Anh cười nói:
"Vậy em nghĩ anh sẽ vui vẻ để em nhìn cơ thể của người đàn ông khác sao?"
Lục Tuyết Minh ngẩn ra, buột miệng nói: "Trước đây em đã luyện tập rất nhiều lần, anh đều không có ý kiến mà."
Lâm Tiêu lập tức phản bác: "Đừng nói chuyện trước đây, dù sao bây giờ anh cũng không muốn."
Lục Tuyết Minh vẫn ngơ ngác nhìn Lâm Tiêu. Thấy anh nghiêm mặt, trông như thật sự không vui vẻ chút nào, y không nhịn được bật cười.
Lâm Tiêu hỏi y cười gì. Lục Tuyết Minh tựa đầu lên vai anh, giọng mang chút đắc ý: "Có người ghen rồi."
"Ừ, trước đây thế nào anh không quản, từ giờ thì không được." Lâm Tiêu thẳng thắn thừa nhận, nói xong còn nâng mặt y lên để y nhìn thẳng vào mình:
"Nghe rõ chưa?"
Lục Tuyết Minh vẫn cười: "Anh như vậy là quá vô lý rồi. Em là giáo viên, chẳng lẽ sau này gặp tiết học điêu khắc cơ thể là không dạy nữa sao?"
"Em dạy chung với cả lớp thì anh không ý kiến, nhưng tuyệt đối không được sau giờ học mà một mình đối diện với những người mẫu đó." Lâm Tiêu tiếp tục giữ thái độ không nói đạo lý.
Lục Tuyết Minh nhìn anh, lòng vui như mở hội. Y thật sự chưa bao giờ thấy Lâm Tiêu ghen một cách thẳng thắn như vậy, cảm giác này đúng là mới mẻ.
Y dùng ngón trỏ nâng cằm Lâm Tiêu lên, tiếp tục trêu chọc: "Vậy sau này em không thể tìm người để luyện tập, nếu tay nghề mai một thì làm sao?"
Lâm Tiêu nắm lấy ngón trỏ của y, duỗi thẳng những ngón tay còn lại rồi áp lên ngực mình:
"Người để em luyện tập đang ở ngay trước mặt đây. Muốn luyện thế nào cũng được, chỉ cần anh không bận việc, đảm bảo em gọi lúc nào là anh tới lúc đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!