Chương 49: Đi hẹn hò

Lâm Tiêu chạm nhẹ vào cổ Lục Tuyết Minh, nhìn sắc mặt vẫn chưa hề dịu đi của y, rồi nói: "Không cần đâu, để anh lấy nhiệt kế đo thử cho em."

Lục Tuyết Minh ngăn động tác định xuống giường của Lâm Tiêu, nhíu mày hỏi: "Anh không muốn sao?"

Lâm Tiêu bật cười, cúi người hôn nhẹ lên môi y, dịu dàng đáp: "Ngốc à, sao anh lại không muốn chứ? Nhưng em vẫn còn sốt, đợi khi nào khỏi bệnh rồi chúng ta tiếp tục nhé."

Lục Tuyết Minh đối diện ánh mắt anh, im lặng một lúc rồi mới buông tay, ngượng ngùng gật đầu: "Ừm."

Lâm Tiêu lại hôn nhẹ lên mặt y, giúp y lau sạch sẽ, đắp chăn cẩn thận rồi mới đi lấy nhiệt kế. Khi đo xong, nhiệt độ đã lên tới 38,6 độ.

Lâm Tiêu có chút tự trách, lại thay cho y một miếng dán hạ sốt mới. Nhưng Lục Tuyết Minh lại không còn cảm giác choáng váng hay mệt mỏi như trước, thậm chí còn có hứng thú muốn xem nốt bộ phim dang dở.

Lâm Tiêu ôm y xem phim, hai người vừa xem vừa trò chuyện về rất nhiều chuyện cũ. Nói tới nói lui rồi lại hôn nhau. Tuy nhiên, vì y vẫn còn sốt, cả hai cuối cùng cũng không xem hết phim mà Lục Tuyết Minh đã ngủ thiếp đi.

Lâm Tiêu cẩn thận đo nhiệt độ cho y thêm một lần nữa, thấy con số không tăng thêm mới yên tâm. Sau khi tắm xong, anh lại ôm y cùng ngủ. Đến khoảng hơn chín giờ tối, Lục Tuyết Minh nóng đến mức tỉnh giấc.

Lâm Tiêu chỉnh nhiệt độ điều hòa lên 27 độ, vừa đắp chăn vừa ôm y, khiến y nóng đến mức cổ đầy mồ hôi. Khi tỉnh dậy, y thấy thấy người phía sau đang ôm mình, trán và sống mũi cũng rịn đầy mồ hôi nhưng vẫn ngủ rất say. Cảnh tượng ấy khiến Lục Tuyết Minh không khỏi cảm thấy đau lòng.

Lâm Tiêu vốn sợ nóng nhất, mùa hè lúc nào cũng đặt điều hòa ở 22 độ để ngủ. Đây là thói quen cố hữu, đến mức trước đây dù Lâm Tiêu có bị sốt cũng không chịu tăng nhiệt độ điều hòa, thà đắp thêm chăn cho ấm.

Lục Tuyết Minh lặng lẽ xoay người lại, đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt Lâm Tiêu, mượn ánh trăng để nhìn rõ quầng thâm dưới mắt anh.

Lâm Tiêu thật sự đã rất mệt, đến mức trong điều kiện nóng bức thế này còn ngủ sâu hơn cả y.

Lục Tuyết Minh cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi anh, sau đó nhẹ nhàng vén chăn, từ từ gỡ tay anh đang ôm lấy eo mình ra. Y xuống giường, cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ về 25, rồi lấy nhiệt kế đo trán. Nhiệt độ đã hạ xuống 38 độ.

Cơn sốt đến nhanh mà cũng lui nhanh, y đã không còn triệu chứng gì, chỉ muốn tắm một cái, liền rón rén bước về phía cửa. Không ngờ cánh cửa gỗ cũ kỹ lại phát ra tiếng "kẽo kẹt", đánh thức người đang ngủ trên giường.

"Tuyết Minh?" Lâm Tiêu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ vô thức gọi tên y.

Lục Tuyết Minh quay lại ngồi bên giường, giữ vai Lâm Tiêu để anh không ngồi dậy: "Người đầy mồ hôi, em đi tắm một chút, anh ngủ tiếp đi."

"Anh ngủ đủ rồi." Lâm Tiêu nhất quyết ngồi dậy, đưa tay lên trán y kiểm tra: "Đo nhiệt độ chưa? Còn thấy khó chịu không?"

"Đo rồi, 38 độ thôi, cơ bản em không cảm thấy gì nữa." Lục Tuyết Minh đáp.

"Vậy tốt, để anh làm chút gì cho em ăn. Muốn ăn gì?" Lâm Tiêu nói rồi vén chăn xuống giường. Thấy anh kiên quyết như vậy, Lục Tuyết Minh chỉ đành nói ăn gì cũng được.

Lâm Tiêu nắm lấy tay y, dẫn vào phòng tắm: "Vậy em tắm ở đây đi, để anh xả nước, ngâm bồn nước ấm sẽ thấy dễ chịu hơn."

Nhà vệ sinh của Lục Tuyết Minh không có bồn tắm, nên Lâm Tiêu kéo y vào phòng tắm của mình, chỉ cách dùng vòi sen, sau đó mở van bồn tắm xả nước nóng. Anh lại lấy ra từ tủ một chai tinh dầu mùi hương vani, đổ vào bồn nước, khiến cả căn phòng thoang thoảng mùi thơm.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Lâm Tiêu quay lại nhìn y: "Có cần anh giúp em tắm không?"

Ban đầu, Lục Tuyết Minh rất tự nhiên đứng sau lưng Lâm Tiêu nhìn, nhưng người này vừa quay lại đã nói một câu như vậy, lập tức khiến y nhớ đến những chuyện xảy ra ban ngày.

Y cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói không cần đâu.

Lâm Tiêu vuốt nhẹ mái tóc y, cúi xuống hôn lên má một cái, mỉm cười: "Vậy em tự tắm nhé, anh đi nấu mì cho em."

Gương mặt đỏ bừng của Lục Tuyết Minh dưới ánh sáng nhu hòa trong phòng tắm không thể che giấu được. Lâm Tiêu đã lâu rồi chưa thấy y ngượng ngùng và ngoan ngoãn thế này, thật sự không nỡ rời đi. Nhưng bệnh của y vẫn chưa khỏi hẳn, không thể làm gì thêm, Lâm Tiêu chỉ biết tự nhủ đừng nghĩ nhiều, rồi xoay người đi ra đóng cửa lại.

Lục Tuyết Minh tựa vào bồn rửa tay, nhìn thấy chính mình trong gương, mọi tâm tư dường như đều hiện rõ trên khuôn mặt. Y không khỏi đưa tay che mặt, nhưng khóe môi lại không ngăn được cong lên thành nụ cười.

Bọn họ thật sự đã làm lành, không phải đang mơ. Lâm Tiêu thậm chí còn giúp y làm chuyện đó nữa.

Phản ứng của cơ thể là chân thật nhất. Trên thế gian này, ngoài Lâm Tiêu ra, không ai có thể khiến y cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn từ thể xác thể đến tinh thần như vậy.

Lục Tuyết Minh tắm gần một tiếng mới bước ra. Lâm Tiêu vẫn đang bận rộn trong bếp. Y đi qua nhìn, thấy mì trong nồi đã nấu xong, Lâm Tiêu đang thêm nguyên liệu vào một nồi hầm khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!