Chương 47: Anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa

Mặc dù đã nuốt miếng thịt xuống, Lục Tuyết Minh vẫn bị sặc, vội vàng đưa tay che miệng ho khan mấy tiếng.

Lâm Tiêu vội vàng xoa lưng giúp y, rồi rút một tờ khăn giấy đưa qua. Đợi y đỡ hơn một chút, anh cầm bát canh lên đưa tới bên miệng: "Uống vài ngụm canh đi."

Lục Tuyết Minh nhận lấy bát, nhấp từng ngụm canh, nhưng trong đầu lại quay cuồng nghĩ cách trả lời câu hỏi ban nãy.

Thực ra, y nên thẳng thắn như Lâm Tiêu, bởi việc hẹn hò là chuyện xảy ra sau khi họ chia tay. Nhưng nếu Lâm Tiêu truy hỏi chi tiết thì y phải nói thế nào?

Y vò đầu bứt tai nghĩ cách, vô thức uống hết cả bát canh lúc nào không hay. Thấy anh vẫn ngậm bát không động đậy, Lâm Tiêu đã hiểu ra phần nào, y đây là không muốn trả lời.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Lâm Tiêu vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng. Tuy nhiên, anh cũng không muốn làm khó Lục Tuyết Minh, liền lấy bát canh đặt xuống, gắp một đũa nấm vào bát y, dịu dàng nói: "Ăn đi. Để anh gọi phục vụ mang cơm lên, không có món chính, lát nữa em lại đói."

Lục Tuyết Minh gật đầu, nhìn Lâm Tiêu bình thản gọi nhân viên phục vụ, sau đó lại tiếp tục chăm sóc mình, múc canh, gắp đồ ăn, nhưng không hề nhắc lại chuyện lúc nãy. Điều này khiến y cảm thấy không yên lòng.

Lâm Tiêu đã hỏi, điều đó chứng tỏ anh rất để tâm. Nhưng sau đó lại không nói thêm gì, lý do chỉ có một: anh không muốn ép buộc y.

Ngẫm lại cảm giác của mình khi nghe Lâm Tiêu từng có đối tượng khác, Lục Tuyết Minh cắn chặt đũa, cảm thấy đĩa thịt bò sa tế vừa được mang lên bỗng chốc chẳng còn thơm ngon nữa.

Khi Lâm Tiêu lại lần nữa gắp thức ăn cho y, nhắc y ăn nhiều một chút, Lục Tuyết Minh đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói: 

"Thật ra tôi từng hẹn hò với hai cô gái."

Động tác gắp thức ăn dừng lại, Lâm Tiêu quay sang nhìn y.

Lục Tuyết Minh cắn một mẩu da chết nhỏ ở giữa môi trên, thấp giọng tiếp lời: "Nhưng cả hai đều là do mai mối, cũng không hẹn hò được bao lâu thì đã kết thúc."

Lâm Tiêu không nói gì, nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến Lục Tuyết Minh cảm thấy ngột ngạt hơn cả những câu hỏi trực tiếp.

Y cũng không muốn Lâm Tiêu hiểu lầm, nên đã thẳng thắn nói hết: "Tôi không thể nào thích họ được, cảm giác không đúng lắm."

Lâm Tiêu đặt đũa xuống: "Anh nhớ trước đây em từng nói, em không có cảm giác với con gái."

"Tôi đã cho rằng mình có thể thay đổi, bởi vì không muốn quen đàn ông nữa." 

Lục Tuyết Minh vẫn cắn lấy mẩu da chết trên môi, dù biết rõ không nên tiếp tục. Cuối cùng, mẩu da bị rứt ra, một cơn đau nhói truyền tới, kèm theo đó là vị máu nhàn nhạt nơi đầu lưỡi.

Lục Tuyết Minh dùng đầu lưỡi li.ế. m chỗ môi bị đau, chưa kịp làm gì thêm đã cảm nhận được tay Lâm Tiêu chạm vào cằm mình, nhẹ nhàng nâng lên.

"Có phải vì chúng ta chia tay, nên em mới không muốn ở bên người đàn ông nào khác nữa?" Lâm Tiêu hỏi. 

Nói xong, anh liền chú ý đến vết máu nhỏ trên môi Lục Tuyết Minh, lập tức nhíu mày, rút một tờ giấy ăn ấn nhẹ lên đó: "Sao lại cắn da chết nữa rồi?"

Lục Tuyết Minh có thói quen xấu hay cắn da chết trên môi, y gạt tờ giấy ra, giải thích: "Không cẩn thận cắn trúng thôi."

Lâm Tiêu quay sang gọi phục vụ mang một ly nước ấm, chờ y uống hết mới tiếp tục hỏi: "Em vẫn chưa trả lời anh. Có phải vì chúng ta chia tay mà em mới như vậy không?"

Lục Tuyết Minh lúc nãy còn dũng khí để nói thật, nhưng bị những chuyện lặt vặt này làm ngắt quãng, giờ lại chẳng biết nên đối mặt thế nào.

Y im lặng không đáp, thực tế chính là ngầm thừa nhận.

Lâm Tiêu nắm lấy tay y, khẽ thở dài: "Chuyện này anh cũng có trách nhiệm. Thôi bỏ đi, không nói nữa."

Lục Tuyết Minh thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nghĩ rằng cuối cùng chuyện này cũng được gác lại. Sau bữa cơm, Lâm Tiêu đưa y về nhà. Khi y vừa mở cửa bước vào, Lâm Tiêu cũng theo sau.

Lục Tuyết Minh lên tiếng: "Anh về đi, tôi không sao nữa rồi."

Lâm Tiêu cầm lấy chùm chìa khóa trong tay y: "Không được. Em vẫn chưa hạ sốt, anh không yên tâm. Em vào tắm trước đi, anh sẽ qua nhà lấy nhiệt kế điện tử và miếng dán hạ sốt."

Dứt lời, Lâm Tiêu xoay người rời đi. Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của người này khi lo lắng cho mình, khóe môi Lục Tuyết Minh khẽ cong lên, sau đó y bước đến chỗ Điềm Đậu để đổ thức ăn cho mèo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!