Chương 46: Vậy còn em đã quen mấy người bạn trai rồi?

Lời vừa đến miệng đã bị nghẹn lại. Lục Tuyết Minh và Lâm Tiêu nhìn nhau vài giây, rồi y rũ mắt xuống, chăm chú nhìn bàn tay trái đang cắm kim truyền.

Y bị viêm dạ dày nhạy cảm, mỗi lần triệu chứng trở nặng đều phải đến bệnh viện. Trước đây, khi cả hai còn bên nhau, Lâm Tiêu không đến mức bế y đi khắp nơi như bây giờ, nhưng anh luôn ở bên cạnh, chạy tới chạy lui lo liệu mọi thứ.

Nhưng kể từ khi họ chia tay, mỗi lần y bệnh, chẳng còn ai quan tâm hay ở bên nữa. Ban đầu, y cảm thấy rất khó chịu, nhưng về sau, thời gian trôi qua lâu dần, y cũng quen với điều đó.

Y nghĩ rằng mình sẽ mãi quen với việc sống một mình như thế, cho đến hôm nay, người từng là chỗ dựa cho y, từng vì y mà bận rộn lúc đau bệnh, lại quay về.

Người ấy không để ý ánh mắt của những người xung quanh, bế y đi khắp nơi. Người ấy thậm chí còn tuyên bố với bác sĩ rằng mình là bạn trai của y, rồi che chắn nhanh hơn cả y khi chiếc qu. ần l. ót vô tình bị lộ.

Từ từng hành động của Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh có thể cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình. Y cũng biết, Lâm Tiêu của hiện tại sẽ chẳng tiếc gì những lời nói quan tâm hay sự chăm sóc, luôn cẩn thận chu đáo trong mọi việc.

Lục Tuyết Minh ngẩng đầu lên, lại đối diện với ánh mắt của Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu không nói gì, đôi mắt anh vẫn nhìn y đầy lo lắng. Vì vội vã mà vành mắt cũng hơi đỏ.

Lục Tuyết Minh nuốt khan, cổ họng khô rát, bỗng nói lảng sang chuyện khác: "Tôi muốn uống nước."

"Được, anh đi mua."

Dù không nhận được câu trả lời của y, Lâm Tiêu vẫn lập tức đứng dậy, hỏi y tá vị trí máy bán hàng tự động.

Lục Tuyết Minh nhắm mắt nghỉ ngơi. Vài phút sau, y cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh. Khi mở mắt ra, Lâm Tiêu đang cầm một chiếc cốc giấy dùng một lần, bên trong đựng nước ấm, đưa đến trước mặt y:

"Uống đi. Ở chỗ kia có máy nước nóng. Em đang sốt, đừng uống đồ lạnh."

Lục Tuyết Minh nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ. Trong lúc Lâm Tiêu không nhìn thấy, khóe môi y khẽ cong lên, giấu đi niềm vui trong bóng nước phản chiếu từ chiếc cốc.

Sau khi truyền xong dịch dinh dưỡng và nhận thuốc, Lâm Tiêu đỡ Lục Tuyết Minh rời khỏi bệnh viện. Y đã đỡ hơn nhiều so với lúc đến, ít nhất là không còn chóng mặt. Lần đo nhiệt độ cuối cùng cũng đã hạ xuống còn 38,2 độ.

Về lại xe, Lâm Tiêu hỏi y có muốn ăn gì không. Lục Tuyết Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói muốn ăn thịt.

Lâm Tiêu khởi động xe, đáp: "Được, vậy chúng ta đi ăn món nhà làm."

Lục Tuyết Minh không nói muốn ăn ở đâu, chỉ tựa lưng vào ghế. Do sức khỏe vẫn chưa hồi phục, y nhanh chóng thiếp đi. Lâm Tiêu lái xe vừa chậm vừa êm, đến bãi đỗ xe của khách sạn Việt Châu Loan mới nhẹ nhàng gọi y dậy.

Lục Tuyết Minh mơ màng tỉnh giấc, Lâm Tiêu hỏi y có còn buồn ngủ không, hay cứ ngủ tiếp trên xe, để anh đi mua đồ ăn mang về.

Y ngáp một cái, vừa định nói không cần, thì bụng đã phát ra tiếng "rột rột" trước khi y kịp mở lời.

Chẳng cần y nói thêm, Lâm Tiêu đã hiểu ngay.

Tầng ba của khách sạn Việt Châu Loan có một nhà hàng chuyên món gia đình, nổi tiếng không kém gì Thực Đỉnh Các. Tuy nhiên, hai nơi này có phong cách khác nhau: Thực Đỉnh Các chủ yếu là món cay Tứ Xuyên, còn nhà hàng này lại nổi bật với ẩm thực Quảng Đông.

Các loại súp bổ dưỡng ở đây nổi tiếng đến mức ăn một lần là khó quên. Thế nhưng Lục Tuyết Minh chưa từng đến, vì y vốn là người mê đồ ăn cay.

Ra khỏi thang máy, rẽ phải là cửa vào nhà hàng. Nhân viên phục vụ dẫn họ đến một chiếc bàn tròn có sofa, đưa thực đơn cho cả hai rồi lịch sự lui xuống đứng chờ.

Lâm Tiêu ngồi xuống, cùng xem thực đơn với Lục Tuyết Minh. Y lật qua một lượt nhưng không thấy món nào đặc biệt muốn ăn. Cuối cùng, Lâm Tiêu quyết định chọn vài món thanh đạm nhưng đặc sắc, thêm một bát canh bí đao hầm sườn, nấu kỹ lửa vừa mềm vừa thơm.

Trong lúc chờ món ăn được mang lên, Lâm Tiêu lại đưa tay sờ trán Lục Tuyết Minh. Nhiệt độ không khác mấy so với trước, nhưng y đã không còn cảm thấy chóng mặt nữa.

"Tôi đi vệ sinh một chút." Lục Tuyết Minh đứng dậy nói.

"Để anh đi cùng." Lâm Tiêu không yên tâm định đi theo. Y đáp: "Tôi thực sự đỡ nhiều rồi."

"Thật ra anh cũng cần đi." Lâm Tiêu chỉ vào chiếc khẩu trang trên mặt, giải thích: "Sáng nay đi vội quá, còn chưa đánh răng rửa mặt."

Lục Tuyết Minh lúc này mới nhận ra lý do Lâm Tiêu luôn đeo khẩu trang, liền gật đầu, cùng anh đi vào nhà vệ sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!