Lâm Trĩ Ngu vừa gắp miếng thịt bò nhúng chín đặt vào bát của Lục Tuyết Minh, thấy Lục Tuyết Minh vẫn không có vẻ gì là hứng thú, liền nói:
"Quán lẩu này có thịt bò mềm rất ngon, cậu thử xem."
Lục Tuyết Minh gắp miếng thịt lên, chấm một chút nước sốt lẩu rồi đưa vào miệng. Miếng thịt bò được nhúng qua nước lẩu đỏ au đậm đà, tươi mềm và cay nồng, khi nhai trong miệng có cảm giác mềm mịn như đậu hũ non. Nhưng y chỉ ăn một miếng rồi dừng lại, ánh mắt thất thần nhìn ra khung cảnh dòng sông Y Tình bên ngoài cửa sổ.
Từ khi lên xe, tâm trạng của y đã không ổn. Lâm Trĩ Ngu vì bận nghe một cuộc gọi quan trọng trên đường nên chưa có dịp hỏi han. Giờ thấy vậy, cậu đặt đũa xuống, hỏi: "Cậu với Lâm Tiêu có chuyện gì à?"
Ánh mắt của Lục Tuyết Minh vẫn hướng về dòng sông Y Tình bên dưới, hai bên bờ rực rỡ những dải đèn neon quyến rũ, khiến y bất giác nhớ đến con sông nhỏ ở cổ trấn Tây Bình. Hình ảnh ai đó đứng trên cầu đá xanh, cùng y chụp lại cảnh đêm bên sông lại hiện về trong tâm trí.
"Tuyết Minh?" Thấy y không phản ứng, Lâm Trĩ Ngu lại gọi một tiếng.
Lục Tuyết Minh hoàn hồn, lắc đầu đáp: "Không có chuyện gì cả."
"Nhìn cậu đâu có giống như không có chuyện gì. Nói ra đi, giữ mãi trong lòng chẳng giúp ích được gì," Lâm Trĩ Ngu khuyên nhủ.
Lục Tuyết Minh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Một lúc sau, y mới lên tiếng: "Vốn dĩ tối nay anh ấy hẹn tôi đi ăn."
"Thế cậu từ chối rồi à?" Lâm Trĩ Ngu hỏi, thấy y gật đầu liền hỏi tiếp: "Tại sao? Giữa hai người không thuận lợi sao?"
Lục Tuyết Minh không trả lời câu hỏi đó mà hỏi ngược lại: "Vì sao cậu nghĩ tôi nhất định sẽ quay về bên anh ấy?"
"Tôi không nghĩ nhất định sẽ như vậy." Lâm Trĩ Ngu nói: "Mọi chuyện đều không có gì là tuyệt đối. Nếu cậu không có cảm giác với anh ấy, cậu sẽ không bận tâm việc có nên quay lại hay không, mà sẽ từ chối dứt khoát như cách cậu đã làm với Chí Hanh."
Bị Lâm Trĩ Ngu nói thẳng như vậy, Lục Tuyết Minh có chút nghẹn lời. Nhưng khi nghe nhắc đến Dương Chí Hanh, y liền hỏi: "Anh ấy dạo này thế nào?"
"Rất ổn, Khởi Hạc nói anh ấy gần đây bận rộn với dự án mới của công ty, suốt ngày bay đi bay lại."
Kể từ khi Lục Tuyết Minh đề nghị kết thúc, Dương Chí Hanh từng ngỏ ý muốn tiếp tục làm bạn. Nhưng mối quan hệ giữa họ dẫu sao cũng không còn như trước, nên chỉ thỉnh thoảng y mới nhận được những lời hỏi thăm từ anh.
Đối với Dương Chí Hanh, Lục Tuyết Minh luôn mang cảm giác áy náy. May mắn anh không phải là người dễ buồn bã, hơn nữa mối quan hệ giữa họ cũng chưa thật sự bắt đầu. Đây chính là điều y thấy nhẹ nhõm nhất, chí ít đã dừng lại trước khi làm tổn thương sâu hơn.
Y từng nghĩ mình có thể trở về thế giới cô đơn của một người và tiếp tục sống như trước, nhưng Lâm Tiêu đã xé toang lớp màn mỏng manh ấy, không chút do dự mà đuổi theo y đến tận nơi. Y từng nghĩ mình có thể tiếp tục từ chối, nhưng kết quả lại là bản thân dễ dàng bị khuất phục.
Chuyến hành trình ngắn ngủi ấy, rõ ràng chưa từng xảy ra chuyện gì thực sự thân mật, nhưng lại khiến y bắt đầu quen với việc có người này ở bên.
Giống như khi Lâm Tiêu nhận được cuộc gọi báo tin ông nội gặp chuyện, dù toàn bộ sự chú ý của Lục Tuyết Minh lúc đó đều dồn vào cảm xúc của Lâm Tiêu, nhưng không thể phủ nhận rằng, khi Lâm Tiêu nắm lấy tay y, y hoàn toàn không còn bận tâm đến sự đụng chạm vượt ranh giới ấy.
"Điều mà cậu thực sự bận lòng là gì? Là không tin rằng Lâm Tiêu có thể hoàn toàn thay đổi sao?"
Giọng nói của Lâm Trĩ Ngu kéo y ra khỏi dòng suy nghĩ. Lục Tuyết Minh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lâm Trĩ Ngu, đôi mắt lộ rõ sự không chắc chắn.
Y đang bận lòng điều gì về Lâm Tiêu?
Lục Tuyết Minh luôn né tránh không dám nghĩ đến câu trả lời, nhưng có lẽ Lâm Trĩ Ngu đã đúng, y không biết Lâm Tiêu có thể kiên trì với những thay đổi này được bao lâu.
Thực ra, y không còn nghi ngờ về tình cảm chân thành của Lâm Tiêu nữa. Dù cuối cùng họ chia tay vì lý do gì, thì những ngày tháng ngọt ngào từng có bên nhau vẫn là minh chứng rõ ràng. Ngày đó họ chia xa cũng không phải vì hết yêu.
Giờ đây, Lâm Tiêu đã thay đổi không ít, luôn chủ động quan tâm đến y, có lẽ y thực sự không nên lo lắng quá nhiều nữa.
Lục Tuyết Minh chống tay lên cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi dòng sông Y Tình đang phản chiếu những sắc màu mê hoặc. Một lúc lâu sau, y mới nói:
"Có lẽ, tôi đã nghĩ quá nhiều rồi."
"Tôi không phải là cậu, hiểu biết về Lâm Tiêu cũng có hạn, nên cũng không thích hợp để nói gì nhiều." Lâm Trĩ Ngu nói, "Nhưng nếu cậu chỉ vì sợ hãi mà đứng im một chỗ, thì thực sự không cần phải thế đâu."
"Giống như tôi, lúc đó Khởi Hạc theo đuổi tôi, tôi cũng rất sợ. Tình huống của tôi và cậu không giống nhau, nhưng cậu biết đấy, tính cách của anh ấy hoàn toàn khác tôi, lúc đầu tôi chẳng thể nào thích nghi với anh ấy."
"Nếu lúc đó tôi cứ đứng im một chỗ, một ngày nào đó anh ấy cũng sẽ mất kiên nhẫn, vì tình cảm cần sự trao đi và nhận lại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!