Chương 41: Chẳng phải lâu rồi cậu không liên lạc với Khang Văn Úc sao?

Sau khi trở về khách sạn, nhìn hai chiếc giường đơn đặt sát nhau, Lục Tuyết Minh có chút hối hận vì đã đặt căn phòng này. May mắn là Lâm Tiêu không nhắc lại chuyện ở bên cầu Đoạn nữa, mà còn chủ động nói về kế hoạch ngày mai, khiến tâm trạng y thả lỏng hơn nhiều.

Sáng hôm sau, bọn họ đến một ngôi thiền tự nổi tiếng nhất trong vùng, chỉ riêng việc tham quan thôi đã tốn cả buổi sáng.

Sau đó, cả hai lần lượt rút thẻ xăm. Lúc giải xăm, Lục Tuyết Minh không để Lâm Tiêu đứng bên cạnh. Về phần những lời vị đại sư giải xăm nói, Lâm Tiêu nghe không hiểu, mà y cũng không biết Lâm Tiêu cầu điều gì. Nhưng nhìn vẻ mặt thoải mái khi Lâm Tiêu bước ra, y đoán rằng xăm văn chắc hẳn không tệ.

Buổi trưa có một trận mưa rào kèm sấm sét, bọn họ ăn xong bữa cơm chay liền ngồi một lát ở trà thất bên cạnh.

Lục Tuyết Minh chưa từng thử trải nghiệm cảm giác vừa thưởng trà trong một trà thất mang đậm phong vị cổ xưa, vừa ngắm cảnh mưa rơi. Lâm Tiêu ngồi bên cạnh y, trò chuyện đôi câu rồi lấy giấy vẽ phác thảo mua hôm qua ra, bắt đầu phác họa cảnh rừng trúc và ao cá trong sân.

Lục Tuyết Minh ngồi bên cạnh nhìn. Tay của Lâm Tiêu vẫn đang quấn băng, nhưng giống như ngày hôm qua, chỉ lát sau, một bức tranh sống động về tiểu viện trong mưa đã hiện lên trên giấy. Nhìn những chiếc đèn lồng đỏ treo hai bên cánh cửa gỗ sơn son, Lục Tuyết Minh tiếc nuối nói: "Giá mà là tranh màu nước thì hay biết mấy."

Lâm Tiêu khẽ cười mà không đáp, cây bút vẽ trên tay vẫn tiếp tục phác họa, chẳng mấy chốc đã có một bóng lưng che ô đứng giữa sân hiện lên trên giấy.

Phần thân trên của người đó bị chiếc ô giấy dầu che khuất, nên không thể nhìn thấy khuôn mặt. Khi vẽ xong nhân vật này, Lâm Tiêu lại tiếp tục vẽ một bóng dáng khác dưới hiên trà thất.

Đó cũng là một bóng lưng, dựa vào cánh cửa kéo, dõi mắt nhìn về phía người trong sân.

Ban đầu, Lục Tuyết Minh định đợi Lâm Tiêu vẽ xong rồi mới hỏi, nhưng khi anh thêm một búi tóc đuôi ngựa phía sau đầu nhân vật, kết hợp với dáng vẻ đó, Lục Tuyết Minh lập tức hiểu ra.

Lâm Tiêu đang vẽ bọn họ.

Bức tranh này làm Lục Tuyết Minh nhớ lại chiều tối hôm qua. Đó là lần đầu tiên Lâm Tiêu vẽ họ trên cùng một tờ giấy, phía sau là cảnh đẹp mê hồn của Đoạn Kiều và Tây Hồ. Trong tranh, cả hai đều đang mỉm cười. Dù chỉ là những nét vẽ đen trắng, nhưng người xem vẫn có thể cảm nhận được sự an yên trong khoảnh khắc ấy.

Thế nhưng, bức phác họa hôm nay lại mang một ý vị hoàn toàn khác. Dù cùng là gam màu đen trắng, nhưng nó phảng phất một nỗi cô quạnh.

Trong tranh, y đang nhìn cánh cửa gỗ sơn son đóng kín, che ô mà không biết đang nghĩ gì. Còn Lâm Tiêu, đứng dưới hiên với hai tay cho vào túi quần, ánh mắt hướng về phía y, cũng mang một vẻ thất thần.

Lâm Tiêu đưa bức tranh cho y rồi hỏi: "Xem thử xem có gì cần sửa không?"

Y nhìn vào khuôn mặt của Lâm Tiêu, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ánh sáng trong đôi mắt ấy dường như không còn rạng rỡ như lúc họ ăn trưa nữa.

Y cau mày, nói: "Vẽ lại bức khác đi, bức này không đẹp."

Lâm Tiêu không ngờ y lại nói như vậy, liền hỏi: "Sao lại không đẹp? Vậy em muốn xem cái gì?"

Lục Tuyết Minh khẽ vuốt mép tờ giấy, đang nghĩ xem nên nói thế nào thì điện thoại của Lâm Tiêu vang lên. 

Y nhìn Lâm Tiêu nghe điện thoại, nói được hai câu vẻ mặt anh liền trở nên nghiêm túc, còn nghe được những từ như "tình huống thế nào", "có nghiêm trọng không".

Sau khi cúp máy, Lục Tuyết Minh hỏi có phải xảy ra chuyện gì không. Lâm Tiêu nói là bác cả ở nhà gọi, ông nội của anh bị tái phát bệnh tim, đã được đưa vào bệnh viện, vì không tìm thấy cha Lâm Tiêu nên bác phải gọi báo cho anh.

Trước đây khi còn ở bên Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh đã nghe qua một ít chuyện về gia đình anh. Tính cách lạnh lùng và không thích giao tiếp của Lâm Tiêu chủ yếu là do môi trường trưởng thành.

Mẹ anh qua đời từ khi anh còn nhỏ, cha anh tuy rất thành công trong sự nghiệp, nhưng lại không phải một người cha hoàn hảo. Sau khi mẹ anh qua đời, ông bắt đầu thay phụ nữ không ngừng, thường cả tháng cũng không về nhà một lần, mọi thứ trong cuộc sống của Lâm Tiêu đều do người giúp việc lo liệu, mà cha anh thì ngoài việc đưa tiền ra, thậm chí còn không quan tâm đến thành tích của anh.

"Vậy bây giờ phải làm sao? Anh phải quay về ngay à?" Lục Tuyết Minh hỏi.

Lâm Tiêu nắm lấy tay y, vẻ mặt có chút do dự. Y hiếm khi không rút tay lại, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh, cho đến khi Lâm Tiêu quyết định: "Ừ, anh phải về trước."

Lục Tuyết Minh gật đầu, đỡ Lâm Tiêu đứng dậy, nhìn anh mở cửa đi ra ngoài thanh toán, tâm trạng y như cơn mưa tí tách không ngừng rơi trong sân, vừa ngột ngạt lại vừa phức tạp.

Quan hệ của Lâm Tiêu với cha anh rất tệ, nhưng với ông nội thì lại tốt. Bây giờ ông cụ gặp chuyện lớn như vậy, Lâm Tiêu chắc chắn đang rất lo lắng.

Lục Tuyết Minh thu dọn máy ảnh và ba lô, lại nhìn thấy bức phác thảo bị Lâm Tiêu bỏ quên trên tatami.

Y cầm lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng v. uốt v. e bóng lưng dưới hiên, cho đến khi Lâm Tiêu thanh toán xong quay lại gọi mình đi, y mới hoàn hồn, cuộn bức tranh lại và cẩn thận nhét vào ba lô.

Trở lại khách sạn, y giúp Lâm Tiêu sắp xếp hành lý, nhìn anh đứng trước cửa sổ sát sàn đặt vé máy bay và gọi taxi. Phía trước anh là Tây Hồ, mặt hồ rộng lớn, xanh biếc và yên tĩnh, không còn ánh sáng chói lòa của những gợn sóng như hôm qua, như thể sự sống đã mất đi sắc màu, trở nên u ám và ngột ngạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!