Nhờ sự chăm sóc chu đáo của Lục Tuyết Minh, vết thương của Lâm Tiêu nhanh chóng hồi phục, đến ngày thứ ba đã có thể ra ngoài.
Điểm đến dự kiến ban đầu là thủ đô thời Dân Quốc, nơi bảo tàng lịch sử đang tổ chức triển lãm nhiếp ảnh hoài niệm cấp quốc gia. Nhưng Lục Tuyết Minh bỗng dưng rất muốn ghé thăm cầu Đoạn Kiều* ở Tây Hồ, thế là họ thay đổi điểm đến.
*Đoạn Kiều hay Cầu Đoạn là tên một cây cầu nổi tiếng ở Tây Hồ (Hàng Châu), thường gắn với truyền thuyết "Bạch Xà truyện", nơi Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh lần đầu gặp nhau.
Khi đến khách sạn ven bờ Tây Hồ, vì đi bất ngờ lại đúng vào mùa cao điểm của kỳ nghỉ hè, khách sạn đã không còn hai phòng đơn. Y định đổi sang khách sạn khác, nhưng ngoảnh lại thấy Lâm Tiêu đang ngồi nghỉ trên ghế sofa cách đó không xa, y nhớ ra người này vẫn đang bị thương. Đổi khách sạn đồng nghĩa với việc lại phải chạy ngược chạy xuôi.
Thế là y đồng ý với đề nghị của quầy lễ tân, đặt một phòng đôi với hai giường lớn.
Với quyết định này của Lục Tuyết Minh, Lâm Tiêu không có biểu hiện gì ngạc nhiên, sau khi sắp xếp hành lý và nghỉ ngơi một lúc, anh đã cùng y đi ra ngoài tham quan Tây Hồ.
Vì vết thương ở chân của Lâm Tiêu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Lục Tuyết Minh không chọn lộ trình đi bộ đường dài mà bảo taxi dừng ở lối vào gần Đoạn Kiều nhất.
Lâm Tiêu cầm gậy leo núi làm điểm tựa, chậm rãi bước theo bên cạnh Lục Tuyết Minh. Chẳng mấy chốc, họ đã đến quầy bán vé xe tham quan trong khu thắng cảnh.
Lục Tuyết Minh mua hai vé thông hành. Sau khi ngồi lên xe tham quan, y thấy Lâm Tiêu xoa nhẹ lên chân trái, liền hỏi hắn có sao không, liệu vết thương có đau không.
Lâm Tiêu cười nói không sao, còn chủ động bắt chuyện về cảnh quan Tây Hồ.
Lục Tuyết Minh đã đến đây vài lần, còn Lâm Tiêu thì chưa từng có cơ hội ghé thăm. Vì thế, y liền đảm nhận vai trò hướng dẫn viên, bắt đầu giới thiệu những cảnh sắc dọc đường khi xe tham quan khởi hành.
So với những chuyến đi trước đây, khi mà Lâm Tiêu chưa bị thương và họ rất ít trò chuyện, hôm nay Lục Tuyết Minh dường như thoải mái hơn nhiều. Không chỉ nói nhiều hơn, mà khi nhắc đến những điều khiến y vui, y còn bật cười.
Lâm Tiêu dành nhiều thời gian để nhìn y hơn là ngắm cảnh vật. Thấy làn gió không ngừng lướt qua gò má Lục Tuyết Minh, thổi tung những sợi tóc nâu nhạt trên trán, cùng nụ cười nhàn nhạt vương nơi khóe môi. Anh không nhịn được mà đưa tay ra, định nắm lấy bàn tay đối phương đang đặt trên đùi.
Ban đầu, Lục Tuyết Minh rất thoải mái, nhưng khi Lâm Tiêu nắm tay mình, y ngẩn người rồi vô thức rụt tay lại, lúng túng quay đầu đi nhìn chỗ khác.
Y lại có phản ứng như vậy, nhưng Lâm Tiêu không vì thế mà thất vọng, giả vờ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, anh lại chỉ tay về phía trước, hỏi y về một tiểu cảnh trên hồ.
Xe tham quan chạy thêm khoảng mười phút thì tới khu vực cầu Đoạn.
Đây là một cây cầu vòm dài bắc ngang qua hồ. Dù đang là buổi trưa nắng gắt, vẫn có không ít du khách đứng trên cầu chụp ảnh và thưởng thức cảnh đẹp. Bên cạnh còn có hai quầy vẽ tranh chân dung, thu hút không ít bạn trẻ xếp hàng chờ đến lượt.
Lục Tuyết Minh và Lâm Tiêu sóng vai bước đi, hai bên là mặt hồ lấp lánh ánh sáng, những cây liễu xanh mướt lay động trong gió. Mặc dù ở Phương Châu cũng có một con sông Y Tình rất đẹp, nhưng so với cảnh sắc xinh đẹp của Giang Nam thì vẫn thiếu chút gì đó về mặt nghệ thuật.
Lục Tuyết Minh cầm máy ảnh lên, lại bắt đầu tìm góc chụp hình.
Lâm Tiêu ngồi trên chiếc ghế đá dưới bóng cây, chăm chú nhìn theo Lục Tuyết Minh. Một lát sau, phía bên kia ghế đá có một ông lão ngồi xuống. Trông như người địa phương, đội mũ rơm, đi dép quai hậu, tay cầm chiếc quạt hương bồ lớn.
Lâm Tiêu gật đầu chào ông lão, ánh mắt lại nhanh chóng quay về phía Lục Tuyết Minh. Không lâu sau, ông lão chủ động bắt chuyện:
"Chàng trai trẻ, cậu đi cùng bạn gái phải không?"
Lâm Tiêu đáp: "Là bạn trai ạ."
Ông lão phe phẩy chiếc quạt trong tay vừa tiếp lời: "À đúng rồi, cầu Đoạn này có một truyền thuyết đã tồn tại mấy trăm năm, các cặp đôi trẻ như các cậu rất thích đến đây vẽ chân dung, ai cũng hy vọng tình cảm của mình sẽ suôn sẻ."
Vừa nói, ông lão vừa cười: "Hồi trẻ, bà nhà tôi cũng tin mấy chuyện này. Sau đó, chúng tôi định cư ở Hàng Châu, bà ấy còn nhất quyết dọn đến gần Tây Hồ, ngày nào cũng kéo tôi ra cầu Đoạn đi dạo."
Lâm Tiêu cười đáp: "Đó chẳng phải là do phim truyền hình dựng lên sao? Cháu cũng chưa từng nghe nói việc vẽ chân dung có thể khiến tình cảm suôn sẻ đâu."
Ông lão nhìn anh một cách nghiêm túc: "Phim truyền hình là bịa, nhưng truyền thuyết thì có thật đấy! Chàng trai trẻ, đừng không tin. Cậu qua bên cầu Đoạn mà xem, trên bia đá ở đó có khắc rõ ràng lắm."
Lâm Tiêu nhìn theo hướng chỉ tay của ông lão, quả nhiên bên cầu có một tấm bia đá xanh. Anh cảm ơn ông lão rồi bước đến xem, trên tấm bia là những dòng chữ giải thích nguồn gốc của tên gọi cầu Đoạn và câu chuyện phía sau nó.
Sau khi đọc kỹ, anh mới phát hiện ra rằng câu chuyện trong phim là do người ta bịa đặt, nhưng lại bắt nguồn từ một câu chuyện tình yêu có thật của dân gian. Còn truyền thuyết về việc vẽ tranh trên cầu Đoạn cũng xuất phát từ câu chuyện của đôi vợ chồng nọ: chồng là một tú tài nghèo bán tranh dạo, còn vợ là một tiểu thư khuê các, trong lần du ngoạn bên hồ đã lọt vào mắt xanh của chàng tú tài, được chàng vẽ lại bằng nét mực đầy lưu luyến, để mãi khắc ghi bóng hình nàng.
Trong lúc Lâm Tiêu đang xem tấm bia đá xanh, bên cạnh có một đôi tình nhân trẻ. Xem xong, cô gái liền kéo bạn trai đi xếp hàng để vẽ chân dung. Chàng trai miệng thì nói rằng mình không tin, nhưng vẫn kiên nhẫn chiều theo ý bạn gái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!