Chương 4: Đã lâu không gặp

Lâm Tiêu không phản ứng gì, Lục Tuyết Minh nghĩ anh cũng cảm thấy bối rối, nên đành cắn răng nói thêm một lần nữa: 

"Thật xin lỗi, nhưng ở đây rất ít người tới, làm ơn giúp tôi một chút đi."

Ánh mắt Lâm Tiêu dừng lại trên cuộn giấy vệ sinh trên tường, suy nghĩ một lát, anh quyết định không nói gì mà trực tiếp lấy giấy đưa cho Lục Tuyết Minh.

Anh kéo giấy mấy lần, gập lại rồi đưa qua khe cửa.

Cửa phòng vệ sinh bên dưới có một khoảng trống rộng khoảng nửa bàn tay, khi Lâm Tiêu đưa giấy qua, Lục Tuyết Minh nhìn thấy một bàn tay rất đẹp. 

Đó là bàn tay có thể xuất hiện trong sách hướng dẫn điêu khắc, nhưng y chỉ liếc nhanh một cái rồi nhận lấy, định nói "Cảm ơn" nhưng ngay lập tức nghe thấy tiếng giày da giẫm trên mặt đất, rồi là tiếng cửa đóng lại, lại một lần nữa yên tĩnh.

Y nín thở lắng nghe một chút, xác định đối phương thật sự đã rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, mặt nhăn lại vì đau, vội vã ôm lấy bụng.

Y thật sự quá xui xẻo, không biết ăn phải cái gì mà giờ lại bị tiêu chảy đúng lúc này. May là có người khác vào toilet, nếu không y chỉ còn cách nhờ Lục Vân Ni.

Y lại ngồi thêm một lát, đợi bụng đỡ hơn thì định đứng lên. Nhưng ngồi lâu quá khiến chân tê cứng, y phải chống tay vào thành kệ mới đứng dậy nổi, phải đợi một lúc mới cảm thấy có thể đi được. Nhưng vừa mở cửa buồng vệ sinh, cửa chính của nhà vệ sinh lại bị đẩy ra.

Người bước vào nhìn y một cái, dù bản năng muốn quay người bỏ đi nhưng cũng không kịp.

Sau khi rời đi, Lâm Tiêu đã xuống lầu uống một cốc cà phê, đợi khoảng mười mấy phút rồi mới lên lại. Anh nghĩ Lục Tuyết Minh chắc đã xuống dưới rồi, ai ngờ người này lại vẫn còn trong buồng vệ sinh.

Cả hai đều có chút sạch sẽ, không thích sử dụng nhà vệ sinh đông người, vì thế Lâm Tiêu mới lại lên trên.

So với Lâm Tiêu vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, Lục Tuyết Minh lúc này hoàn toàn rối loạn, bàn tay siết chặt tay nắm cửa đến trắng bệch.

Y không ngờ sẽ gặp lại người đã xa cách suốt sáu năm ở một nơi như thế này, đối phương vẫn rất có phong độ, còn mình thì vì đau bụng mà chân tay yếu ớt, mặt mày cũng tiều tụy.

Nhưng sự bất ngờ này chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc, rất nhanh y đã tỉnh táo lại, không để ý đến ánh mắt của Lâm Tiêu, coi như không quen mà đi đến bồn rửa tay, mở vòi nước rửa tay.

Lâm Tiêu nuốt khan một cái, từ sự kinh ngạc ban đầu cũng đã lấy lại được tinh thần. Thấy Lục Tuyết Minh vẫn không muốn nhìn mình, anh cũng không nói gì, bước vào buồng vệ sinh đầu tiên đóng cửa lại.

Lục Tuyết Minh dùng sức chà xát tay, nhìn thấy cửa đã đóng kín mới dựa vào bồn rửa, lại nhíu mày một lần nữa.

Chỉ trong chốc lát, bụng y lại bắt đầu đau.

Cảm giác lại muốn ngồi xuống khiến y không còn tâm trí để nghĩ về lý do vì sao lại gặp Lâm Tiêu ở đây, chỉ cảm thấy thật xấu hổ, thôi thì trở lại nhà vệ sinh dưới lầu vậy.

Nghĩ vậy, y vội vàng lấy giấy lau tay, không ngoái đầu lại mà bước ra ngoài.

Lâm Tiêu đợi một chút không thấy động tĩnh gì mới mở cửa đi ra. Nghĩ lại sắc mặt tái nhợt của Lục Tuyết Minh và việc y đã ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy, anh nhớ ra Lục Tuyết Minh ngày xưa từng có vấn đề về dạ dày và ruột, hay bị tiêu chảy, có lẽ vừa rồi lại tái phát.

Lâm Tiêu nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn khoảng 20 phút nữa là đến lễ phát biểu, Lục Tuyết Minh là đại diện của Học viện Mỹ thuật Phương Chu, chắc chắn phải có mặt, nhưng với tình trạng này y chắc sẽ khó chịu lắm, và trường cũng chưa chắc có loại thuốc y cần.

Lâm Tiêu đi ra ngoài hội trường, đến nhà thuốc lớn đối diện mua viên nang Abudida(*), sau đó trở về tìm được Tề Tiệp, nhờ cô đưa thuốc cho Lục Tuyết Minh.

(*) Bản gốc "

" mình cũng không chắc về tên gọi này, tìm thông tin thì không có nên chắc là tác giả chém gió.

Tề Tiệp hỏi tại sao anh không tự đưa, Lâm Tiêu chỉ nói là không tiện, nhờ cô giúp đỡ.

Tề Tiệp cũng không hỏi nhiều, nhân lúc còn vài phút cô đi lấy một cốc nước nóng, vào trong hội trường tìm vị trí đã được sắp xếp cho Học viện Mỹ thuật Phương Chu, quả nhiên Lục Tuyết Minh đang ngồi dựa vào ghế với sắc mặt tái nhợt, bên cạnh Lục Vân Ni đang lo lắng nhìn y.

Tề Tiệp mang thuốc và nước tới, Lục Vân Ni đứng dậy nhận lấy, gật đầu cảm ơn cô. Lục Tuyết Minh cũng định đứng dậy, nhưng Tề Tiệp nhẹ nhàng ấn vai y, tuy nhiên vẻ mặt của y có chút ngượng ngùng, dường như muốn hỏi sao cô lại biết.

Sinh viên phụ trách điều chỉnh micro trên sân khấu đã hoàn tất kiểm tra, Tề Tiệp liền bảo Lục Tuyết Minh nhanh chóng uống thuốc, sau khi buổi lễ kết thúc sẽ đưa y về phòng nghỉ ngơi.

Lục Vân Ni tiễn Tề Tiệp đi, khi quay lại thì phát hiện Lục Tuyết Minh đang nhìn vào hộp thuốc trong tay mà không động đậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!