Chương 38: Tôi đưa anh về phòng tắm rửa trước đã.

Lâm Tiêu quấn hờ chiếc áo choàng tắm bằng lụa, chỉnh nhiệt độ điều hòa từ 26 độ lúc về xuống 22 độ, sau đó kéo chăn nằm xuống giường.

Anh cầm điện thoại, mở khung chat với Lục Tuyết Minh, suy nghĩ một lúc lâu rồi nhắn:[Em ngủ chưa?]

Lâm Tiêu chăm chú nhìn màn hình, nhưng dù màn hình tối đi, anh vẫn không nhận được hồi âm. Thế là anh mở album ảnh ra, định xem lại những tấm đã chụp trong hai ngày qua.

Khi Lục Tuyết Minh mải mê chụp ảnh, anh cũng lén chụp trộm y. Nhìn những tấm hình tự nhiên mà sống động ấy, từng khoảnh khắc trong hai ngày vừa qua như hiện rõ mồn một trước mắt anh.

Nghĩ về cảnh hai người cùng nghe bài nhạc trong mưa hôm nay, anh bất giác nhoẻn miệng cười. Đang định quay lại khung chat để gửi thêm một câu chúc ngủ ngon thì Trần Hạ Hòa gọi điện báo cáo tình hình ở studio. Sau khi bàn xong công việc, hắn tiện thể hỏi thăm về tiến triển giữa anh và Lục Tuyết Minh.

"Em ấy không còn tránh mặt tôi như trước nữa." 

"Vậy thì cậu phải tranh thủ đi. Đã không thể buông bỏ được cậu ấy thì đừng để lỡ mất cơ hội tốt như lần này", Trần Hạ Hòa nhắc nhở.

Anh biết Lục Tuyết Minh có khúc mắc trong lòng, cũng biết rằng khúc mắc này là do mình gây ra, không thể nào dễ dàng hóa giải. Nhưng một khi Lục Tuyết Minh chịu cho anh cơ hội để tiếp cận, anh nhất định sẽ không bỏ lỡ.

Lâm Tiêu thở dài, gửi cho Lục Tuyết Minh một tin nhắn thoại chúc "Ngủ ngon" rồi chuyển sang kiểm tra email công việc. Mười mấy phút sau, trên màn hình điện thoại hiện lên một thông báo mới.

Là từ Lục Tuyết Minh: [Ngủ ngon, ngủ sớm nhé.]

Những email công việc đang đọc dở bỗng chốc không còn khô khan nữa. Lâm Tiêu ngồi thẳng dậy, mỉm cười trả lời:[Em cũng ngủ sớm nhé, mai gặp lại.]

Ngày hôm sau, bầu trời lại trong xanh không một gợn mây. Vài đám mây trắng như bông trôi lơ lửng nơi xa, chẳng thể che nổi sắc xanh thăm thẳm của bầu trời hay ánh nắng chói chang.

Lục Tuyết Minh bước đến cổng phía Đông, Lâm Tiêu đã đứng đợi sẵn ở đó.

"Chào buổi sáng, tối qua em ngủ ngon chứ?" Lâm Tiêu tiến đến bên cạnh hỏi.

Thần sắc của Lục Tuyết Minh có chút không tự nhiên. Y không nhìn vào mặt Lâm Tiêu, chỉ đáp: "Cũng tạm, đi bắt xe thôi."

Lâm Tiêu theo y bước ra ngoài, gọi một chiếc taxi thẳng tiến đến công viên đầm lầy Thanh Khê.

Trên đường đi, Lục Tuyết Minh luôn nhìn ra ngoài cửa sổ phía mình, Lâm Tiêu thử gợi vài câu chuyện nhưng y chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt. Cảm thấy không chắc chắn, Lâm Tiêu liền hỏi có phải tâm trạng không tốt không.

Lục Tuyết Minh nửa đêm mơ một giấc mơ như vậy, hôm nay lại còn phải cùng Lâm Tiêu đến công viên đất ngập nước, tâm trạng đúng là rối như tơ vò, làm sao mà vui lên được.

Thấy rõ sự phiền muộn đã hiện hết lên gương mặt y, Lâm Tiêu đành im lặng đi bên cạnh, không nói thêm gì. Khi đến cổng công viên, Lâm Tiêu đi đến quầy bán vé, mua hai vé thuyền, sau đó cùng y bước đến chỗ xếp hàng lên thuyền.

Họ đến vào thời điểm khá thuận lợi, đúng lúc giờ cao điểm khách du lịch buổi sáng đã qua. Tại điểm lên thuyền chỉ còn khoảng mười người xếp hàng, rất nhanh sau đó nhân viên đã gọi họ kiểm vé qua cổng.

Thuyền ở đây đều là thuyền điện kiểu Trung Hoa, có sức chứa 20 người. Bên trong khoang thuyền không có máy điều hòa, còn chỗ ngồi cạnh cửa sổ thì để trống rèm nhằm tối ưu hóa tầm nhìn cảnh quan.

Họ là những người lên thuyền cuối cùng. Khi ánh mắt lướt qua vị trí gần giống với trong giấc mơ đêm qua, tim Lục Tuyết Minh chợt lỡ một nhịp. Nhân viên đứng phía sau giục họ nhanh chóng lên thuyền để không làm chậm giờ khởi hành.

Lục Tuyết Minh đành bước lên thuyền, Lâm Tiêu đi sau lưng, thấy y ngồi luôn vào vị trí cạnh cửa sổ, liền hỏi có muốn đổi chỗ với mình không.

Lục Tuyết Minh đáp là không sao, rồi mở nắp máy ảnh bắt đầu chỉnh góc. Khi thuyền bắt đầu di chuyển, y chụp vài bức ảnh rồi đặt máy ảnh xuống.

Vị trí của y ở đây quả thật quá nóng, chỉ một lúc mà chiếc máy ảnh đã bị nắng làm nóng lên. Lục Tuyết Minh lấy khăn giấy ra định lau mồ hôi, thì đúng lúc này, Lâm Tiêu đưa quạt ra, kề bên cửa sổ giúp y che bớt ánh nắng. Chỉ một động tác như vậy lại khiến y nhớ đến giấc mơ đêm qua.

Mọi thứ xảy ra lúc này quá giống với trong giấc mơ đêm qua. Y vội vàng đẩy tay Lâm Tiêu ra, giữ gương mặt lạnh lùng nói không cần. Lâm Tiêu liền đưa quạt cho y, bảo y tự cầm lấy.

Cảnh vật trên đoạn đường này thật tuyệt, hai bên bờ sông cây cối xanh tươi mọc um tùm, nhưng Lục Tuyết Minh chẳng có tâm trạng để thưởng thức. Mãi đến khi lên bờ, y mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nhìn lên mặt trời đã lên cao đến giữa trưa, nói: "Tìm chỗ nào nghỉ ngơi uống chút gì đi, nóng quá."

Lâm Tiêu liền đi cùng y đến khu vực nghỉ ngơi gần đó, ngồi xuống, mua cho y một ly cà phê đá và vài miếng bánh mochi nhân socola. Khi thấy tâm trạng y cuối cùng cũng thoải mái hơn, anh tiếp tục dẫn y đi về phía trước.

Dọc đường, y không ngừng lấy máy ảnh ra chụp, hết cảnh đẹp này lại đến cảnh khác. Dù là giữa trưa nắng gắt nhưng Lục Tuyết Minh vẫn chụp rất hăng say, mặc dù mồ hôi ướt đẫm cả lưng vẫn không cảm thấy mệt mỏi.

Tuy nhiên, khi đến khu thắng cảnh thứ tư, một sự cố bất ngờ đã xảy ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!