Lục Tuyết Minh lại im lặng, để mặc cho Lâm Tiêu kéo mình đến bến thuyền gần nhất.
Trấn cổ Tây Bình được xây dựng dọc theo nhánh phụ của Đại Vận Hà, hai bên bờ là những ngôi nhà cổ cao thấp xen kẽ nhau, trên sông thỉnh thoảng có những chiếc thuyền chở khách lướt qua, trung bình cứ cách một đoạn đường lại có một bến thuyền nhỏ.
Lâm Tiêu muốn tìm loại thuyền nhỏ chỉ đủ chỗ cho hai người ngồi, nhưng nhân viên ở bến thuyền nói rằng loại thuyền hai người chỉ có ở cổng Đông và cổng Tây. Anh đành mua vé thuyền chung. Sau khi đứng đợi vài phút ở bờ sông, một chiếc thuyền chèo tay từ từ lướt tới.
Hai hàng ghế đầu trên thuyền đều đã có hai đôi tình nhân ngồi, chỉ còn lại hai hàng ghế trống phía sau. Lâm Tiêu bèn dẫn Lục Tuyết Minh ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
Khi thuyền bắt đầu di chuyển, Lục Tuyết Minh lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh ven bờ, còn Lâm Tiêu lấy từ trong túi giấy ra cốc cà phê hương vani vừa mua rồi đưa cho y, nói: "Em uống đi."
Lục Tuyết Minh nhận lấy. Cà phê là loại ít đá, lúc Lâm Tiêu mua cũng không hỏi y về độ ngọt hay lạnh, nhưng lại vô tình mua đúng theo khẩu vị của y. Lục Tuyết Minh mở nắp nhấp từng ngụm, lười biếng nhìn người qua lại thong dong trên bờ. Một lúc sau, điện thoại của y rung lên.
Là tin nhắn của Lục Vân Ni, hỏi y với Lâm Tiêu thế nào rồi.
Y liếc nhìn người bên cạnh một chút, thấy Lâm Tiêu đang cầm điện thoại quay lại cảnh vật ven bờ, bèn trả lời: [Thì cũng vậy thôi.]
Lục Vân Ni dường như đang bận, không trả lời ngay. Y mở WeChat kiểm tra những tin nhắn chưa đọc, phát hiện có một người mẫu gửi tin nhắn, hỏi y chuyện trước đây cân nhắc thế nào rồi.
Đó là một người mẫu hiếm hoi khiến y cảm thấy có chút cảm giác, người ấy cũng để tóc dài. Dù người ấy không giống Lâm Tiêu về ngoại hình nhưng trong cử chỉ, điệu bộ vẫn có nét nào đó gợi nhắc đến Lâm Tiêu.
Nghĩ đến đây, y lại nhìn người ngồi bên cạnh.
Nếu nói về người có khả năng truyền cảm hứng tốt nhất cho những tác phẩm điêu khắc chân dung của y thì vẫn chỉ có thể là Lâm Tiêu. Và y cũng biết, với mối quan hệ hiện tại giữa Y và Lâm Tiêu, nếu Y đưa ra yêu cầu này, Lâm Tiêu có lẽ sẽ đồng ý. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đó là tượng khỏa thân, y lại thấy khó mở lời.
Con thuyền xuôi dòng thêm mười mấy phút rồi cập bến. Cả hai bước xuống thuyền, nhìn bầu trời lại bắt đầu âm u, Lục Tuyết Minh nói: "Tôi về đây."
Ban nãy trên thuyền Lâm Tiêu mải lo lén chụp vài tấm ảnh cùng Lục Tuyết Minh, không kịp nói gì nhiều. Bây giờ anh mới lên tiếng: "Vậy tối nay em còn ra ngoài không? Ở đây có một quán đồ ăn Vân Nam được đánh giá rất cao, trưa nay chúng ta ăn lẩu, tối có thể ăn món Vân Nam để đổi vị."
Lục Tuyết Minh thật sự thấy mệt, không muốn đi tiếp nữa, liền nói: "Không cần đâu, tôi muốn nghỉ ngơi, anh đi chơi một mình đi."
Lâm Tiêu không muốn để y về nhưng cũng biết chuyện này không thể vội vàng, hơn nữa hôm nay y đã sẵn lòng cùng anh ăn cơm, ngồi thuyền, vậy là tốt lắm rồi. Anh đưa chiếc hộp đựng quà cho y: "Vậy được rồi, em chú ý an toàn nhé."
Lục Tuyết Minh quay người bước đi, nhưng vừa đi vài bước thì nghe thấy tiếng Lâm Tiêu gọi: "Tuyết Minh."
Y quay lại nhìn, thấy Lâm Tiêu có chút căng thẳng nhưng vẫn cất lời: "Ngày mai chúng ta có thể gặp lại không?"
Khi hỏi câu này, trong đôi mắt đẹp đẽ của anh lại tràn đầy vẻ mong đợi.
Lục Tuyết Minh không biết nên trả lời thế nào, thật ra y nên từ chối như ban nãy, nhưng khi nghĩ đến nồi lẩu cay thơm ngon trưa nay và những lần cánh tay vô tình chạm nhau trên thuyền, y đột nhiên lại cảm thấy không thể nói ra lời từ chối.
Thấy y im lặng, Lâm Tiêu lại nói: "Nồi lẩu hôm nay rất ngon đúng không, tiếc là nhà hàng này không có ếch đồng mà em thích. Ngày mai chúng ta đổi chỗ khác thử, ăn món lẩu xào cay được không? Trước khi đặt bàn, anh sẽ hỏi xem có ếch đồng không."
Nhớ đến ếch đồng trong món lẩu xào cay, Lục Tuyết Minh liền bị hương vị vừa cay tê vừa k. ích th.í. ch đó làm cho xiêu lòng. Nếu không phải vì chưa đói, y thậm chí còn muốn ăn ngay bây giờ.
Lâm Tiêu đã ở bên cạnh y hai ngày, phần nào hiểu được cách y đối xử với mình. Nếu y thật sự không muốn, y sẽ kiên quyết từ chối như lúc đòi về ban nãy.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu mỉm cười, nhường đường cho y: "Vậy em về đi, sáng mai 9 giờ anh sẽ gọi em."
Lục Tuyết Minh gật đầu, trở về phòng nghỉ thì mới nhận ra ngón tay cầm hộp quà đã bị siết đến mức tứa máu. Y đặt món quà nặng trĩu này lên bàn tròn cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm vào nó một lúc.
Bên trong chiếc hộp thủy tinh là tiểu nhân ngư mà Lâm Tiêu đã tặng. Đôi mắt to tròn nhìn về phía y, hai cánh tay ngắn đáng yêu dang ra theo hình chữ bát, chiếc đuôi cá màu lam tím cong lên, mái tóc vàng bay nghiêng về một phía, thật sự là dáng vẻ vô cùng sống động. Những nhân ngư xung quanh cũng rất ngoan ngoãn, phông nền đáy biển được thiết kế tỉ mỉ và chân thực. Phần đế của hộp thủy tinh là một đĩa gỗ tròn sẫm màu, phía trên là một chiếc lồng kính hình trụ áp xuống.
Nhìn món quà đẹp đẽ này, khóe miệng y bất giác cong lên.
Trước đây, khi còn bên nhau, Lâm Tiêu từng nói về sở thích sưu tầm mô hình của y, bảo y nên kiềm chế một chút, dù sao thì căn nhà thuê chung của họ cũng không rộng rãi gì.
Khi ấy Lục Tuyết Minh chỉ nghe tai này bỏ tai kia, lúc Lâm Tiêu không hài lòng với thái độ của y, Lục Tuyết Minh liền nghiêng người qua chặn miệng anh bằng một nụ hôn. Lâm Tiêu chẳng làm gì được y, sau này, mỗi lần hai người ra ngoài đi dạo, chỉ cần nhìn thấy cửa hàng mô hình, Lâm Tiêu liền kéo y đi thẳng.
Lục Tuyết Minh không hiểu vì sao Lâm Tiêu lại muốn có tiểu nhân ngư này, nhưng người đó giờ thực sự đã thay đổi, thậm chí còn có thể tặng y món quà như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!