Chương 36: Cả hai đều là mèo đực, chỉ có thể làm anh em.

Lục Tuyết Minh nhìn vào màn hình điện thoại, cảm thấy hơi bối rối vì những lời của Lâm Tiêu, cho đến khi màn hình tắt đi, y vẫn không thể trả lời được

Ngày trước, Lâm Tiêu là người không biết cách biểu đạt cảm xúc. Nếu muốn anh nói câu "anh yêu em", thì hoặc là anh sẽ lảng sang chuyện khác một cách gượng gạo, hoặc là anh sẽ thể hiện qua hành động đến mức khiến bạn không còn sức để hỏi thêm. Vậy mà bây giờ, rốt cuộc là điều gì đã k. ích th.í. ch anh?

Lục Tuyết Minh không thể hiểu nổi. Dáng vẻ y trầm mặc không nói hiện lên vào mắt người đối diện, một lát sau màn hình lại sáng lên.  

[Anh qua rồi.]  

Y quay đầu nhìn, không thấy bóng dáng Lâm Tiêu đâu nữa. Lục Tuyết Minh lập tức cầm túi đứng dậy, vừa đi xuống cầu thang thì thấy Lâm Tiêu bước ra khỏi cửa quán cà phê đối diện, đi về phía mình.  

Y không muốn cãi nhau với Linh Tiêu trong quán làm người khác chú ý, nên đã bước ra ngoài. Lâm Tiêu đi theo sau, đưa cho y một que bánh kem sữa hương vani mới ra lò: "Vừa mới mua, anh cũng đã ăn một cái rồi, có vị vani rất đậm."  

Lục Tuyết Minh liếc nhìn que bánh giòn tan, dù chưa cắn thử nhưng hương thơm nồng đậm cũng đã lan vào tận phổi y. Nhưng y không nhận lấy, chỉ tiếp tục bước về phía trước.

Lâm Tiêu cũng không ép buộc, thở dài: "Đáng tiếc, que bánh ngon như vậy mà không ai thưởng thức, thôi thì anh tự ăn vậy."  

Lục Tuyết Minh không theo kịp dòng suy nghĩ của Lâm Tiêu, ngay sau đó y nghe thấy tiếng "rắc" giòn tan. Quay đầu lại, y bắt gặp cảnh Lâm Tiêu thực sự cắn một miếng, nhân kem trắng nõn dính trên khóe môi.

Khi ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Tiêu cười và đưa que bánh đã cắn dở về phía y: "Ăn thử một miếng đi, là hương vani mà em thích, thật sự rất ngon."  

Lông mày Lục Tuyết Minh khẽ động, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Rốt cuộc là anh muốn làm gì?"  

"Theo đuổi em." 

Y vừa dứt câu, Lâm Tiêu đã trả lời, nét mặt không còn vẻ gượng gạo cứng nhắc như hôm qua.

Khi thấy Lục Tuyết Minh bị nghẹn lời, anh bước đến bên cạnh nắm lấy tay y, đặt que bánh vào đó rồi đưa lên miệng y, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ăn một miếng được không? Anh đặc biệt mua cho em đấy."  

Lục Tuyết Minh: …

Lâm Tiêu cúi đầu nhìn y, ánh mắt dịu dàng, nụ cười mang theo chút chờ mong, dáng vẻ ấy đã lâu rồi y chưa từng được thấy. Hơn nữa, khi Lâm Tiêu cúi đầu, một lọn tóc lòa xòa bên má rũ xuống, rồi anh tự nhiên vén nó ra sau tai.  

Đây là một hành động rất bình thường, nhưng Lục Tuyết Minh lại chưa từng nhìn thấy. Tim y lỡ một nhịp, ánh mắt không rời khỏi người trước mặt, chăm chú nhìn khuôn mặt ấy—so với thời đại học lại càng cuốn hút hơn, khiến đầu óc y hoàn toàn trống rỗng.

Lâm Tiêu không nhận ra điều gì khác thường. Dù sao thì Lục Tuyết Minh cũng chỉ nhìn anh, ánh mắt chẳng có chút thay đổi. Anh nghĩ việc y không phản kháng chính là ngầm đồng ý, liền nắm lấy tay y đang cầm que bánh, tay trái giơ lên để đỡ dưới cằm, rồi đưa que bánh đến gần môi Lục Tuyết Minh, còn "A—" một tiếng như ra hiệu.

Nhìn đôi môi mỏng hé mở, để lộ hàm răng trắng ngần và đầu lưỡi mềm mại bên trong, Lục Tuyết Minh dường như bị ma xui quỷ khiến, không ngờ lại phối hợp với anh, mở miệng ra thật.

Sau đó, y thấy Lâm Tiêu cười rạng rỡ, một nụ cười dịu dàng và đầy mãn nguyện, còn hỏi: "Ngon không?"

Chính nụ cười hạnh phúc ấy khiến Lục Tuyết Minh bừng tỉnh, nhận ra mình đang làm gì. Y lập tức lùi lại một bước, sắc mặt lạnh tanh nói: "Anh đừng đứng gần như vậy."

Nụ cười của Lâm Tiêu lập tức đông cứng lại, sau đó lại nở một nụ cười điềm nhiên khác: "Được, vậy thì em tự ăn đi."  

Lục Tuyết Minh tiếp tục đi về phía trước, đến khi nuốt xong mới phát hiện ra mình vừa ăn đúng chỗ mà Lâm Tiêu đã cắn qua.  

Y lại thấy khó chịu, không khỏi đi nhanh hơn. Nhưng Lâm Tiêu vẫn thong thả đi theo bên cạnh, khi đi qua những cửa hàng độc đáo, còn hỏi y có muốn vào xem không.  

Những cửa hàng nhỏ mang không khí văn nghệ ở cổ trấn này, cái thì mở đã nhiều năm, cái thì thay đổi chủ mỗi năm. Lục Tuyết Minh gần như đã đi hết một lượt, cũng chẳng còn hứng thú đặc biệt gì, nhưng khi ngang qua một cửa hàng bán hộp mù, y lại dừng chân.

Hộp mù là một xu hướng mới nổi trong những năm gần đây, vì được làm tinh xảo và có liên kết với các nhân vật hoạt hình kinh điển nên rất được giới trẻ yêu thích.  

Còn Lục Tuyết Minh vì công việc có liên quan cũng thích sưu tầm các sản phẩm mô hình. Những món đồ chơi trong các hộp mù này được làm rất tinh xảo và đáng yêu, dễ thu hút ánh nhìn, tuy nhiên, vì giá cả khá đắt đỏ nên y vẫn rất kiềm chế.

Bộ hộp mù này có khoảng mười món đồ nhỏ, ở giữa là một tiểu nhân ngư rất dễ thương. Lục Tuyết Minh thấy nó có kiểu dáng sinh động và đáng yêu, nhưng vì có Lâm Tiêu ở đây, nên chỉ định xem qua rồi đi. Nhưng vừa mới bước một bước, y đã bị kéo lại.

Lâm Tiêu chỉ vào tiểu nhân ngư trong tủ kính, nói với y: "Nó thật dễ thương, đợi anh một chút."

Y nhìn Lâm Tiêu bước vào cửa hàng, trước tiên là trò chuyện với nhân viên, chỉ vào món đồ trong tủ kính. Sau đó, nhân viên liền chỉ vào một hàng sản phẩm nổi bật và nói vài câu, tiếp theo Lâm Tiêu liền lấy luôn cả hộp chứa mười chiếc hộp mù.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!