Chương 35: Cả đêm anh đều nghĩ về em

Lâm Tiêu cầm cái hộp trong tay đưa lên nhìn, dù đang đeo kính râm nhưng Lục Tuyết Minh vẫn nhận ra sự ngượng ngùng của anh.

Anh giải thích: "Anh cầm nhầm thôi, vốn dĩ định lấy món khác. Bao bì của chúng gần giống nhau, nên…"

Lục Tuyết Minh chưa bao giờ thấy anh lúng túng thế này, cũng không muốn nghe anh viện lý do vô nghĩa, bèn ngắt lời: "Muốn mua gì là chuyện của anh, cứ vậy đi."

Thấy Lục Tuyết Minh quay người bỏ đi, Lâm Tiêu nhanh chóng nhét cái hộp vào túi, theo sát y và hỏi: "Em vừa nói không đến một mình?"

Lục Tuyết Minh mở nắp chai nước, đáp: "Tôi đi với ai thì có liên quan gì đến anh?"

Câu trả lời của y làm anh nghẹn họng. Nếu là trước đây, có lẽ anh đã dừng lại ở đó. Nhưng lần này, anh đã hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng phải nói rõ ràng, bèn đi sát bên cạnh, khẽ nói: 

"Anh biết trước đây anh quá thụ động, khiến em thất vọng hết lần này đến lần khác. Giờ anh nhận ra sai lầm của mình rồi, anh biết sẽ không dễ để em tha thứ, nhưng hãy cho anh thêm một cơ hội, được không? Hãy để anh chứng minh rằng anh thực sự đã thay đổi."

Những lời này, Lâm Tiêu đã tự nhủ trong đầu biết bao lần trên đường đến đây, nhưng khi nói ra Lục Tuyết Minh vẫn không phản ứng như anh mong đợi. Y chỉ liếc anh một cách hờ hững, đáp lại: "Tại sao anh muốn thì tôi nhất định phải cho anh cơ hội?"

Lâm Tiêu tháo kính xuống, chân thành nói: "Tuyết Minh, anh yêu em, anh vẫn không thể buông bỏ em."

Lục Tuyết Minh đang uống nước, bất ngờ trước lời tỏ tình thẳng thắn của anh, suýt nữa phun nước lên mặt Lâm Tiêu. May mà y kịp kiềm chế, nhưng vì thế mà nước lại sặc lên mũi, khiến y khó chịu đến mức ho dữ dội.

Lâm Tiêu lập tức đưa tay xoa ngực và lưng y. Đợi đến khi y khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, anh liền lấy khăn giấy ra cho y lau.

Lục Tuyết Minh ho đến mức mắt đỏ lên, trong lòng vừa bực bội vì khó chịu vừa giận chính mình vì lại mất mặt trước anh ta. Y lau miệng sạch sẽ, rồi đẩy người gây ra tất cả sang một bên:

"Anh chờ đến tận sáu năm mới nói những lời này thì có ý nghĩa gì?"

"Anh biết mà," Lâm Tiêu cố gắng giải thích: "Anh biết là muộn rồi. Vì vậy anh không dám đòi em phải tha thứ ngay lập tức, chỉ mong em đừng luôn né tránh anh, hãy cảm nhận chút thành ý của anh."

"Anh có thành ý gì chứ?" Lục Tuyết Minh vặn nắp chai nước, sắc mặt vẫn u ám: "Thành ý của anh là bám đuôi tôi à?"

Lâm Tiêu mím môi, lấy từ ngăn nhỏ của balo ra vài tấm vé được kẹp lại bằng ghim giấy, rồi đưa cho y: "Tối qua anh mới biết em đã chia tay Dương Chí Hanh. Anh vốn định lập tức đến gặp em, nhưng tối qua anh đã uống nhiều rượu, lại còn vài việc phải xử lý và bàn giao, nên chỉ có thể mua vé máy bay sớm nhất hôm nay, sau đó thuê xe chạy thẳng tới đây."

"Khi đến thì đã gần trưa nhưng anh không biết tìm em ở đâu, đành phải đi loanh quanh. Có lẽ ông trời cũng giúp anh, nên mới thật sự gặp được em."

Yết hầu của Lâm Tiêu nhấp nhô hai lần, thấy Lục Tuyết Minh vẫn im lặng, anh tiếp tục nói: "Anh không có ý bám đuôi em, chỉ là chưa nghĩ ra cách nào để mở lời với em. Anh…"

Lâm Tiêu nhìn xuống bàn tay y thả lỏng bên người, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định vươn tay nắm lấy.

Phản ứng đầu tiên của Lục Tuyết Minh là muốn rút tay về, nhưng Lâm Tiêu lại nắm chặt không buông: "Anh không hề hành động bốc đồng, mà đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Anh thực sự yêu em."

"Tuyết Minh." Lâm Tiêu nhìn vào mắt Lục Tuyết Minh, tha thiết nói: "Nếu em thật sự không còn chút cảm giác nào với anh, thì hãy nói thẳng cho anh biết, để anh hoàn toàn từ bỏ."

Khi Lâm Tiêu nói những lời cuối cùng, Lục Tuyết Minh đã quay đầu sang một bên, ánh mắt dừng lại trên những cành liễu đong đưa.

Họ đứng dưới tán cây liễu bên một góc đường lát đá xanh. Cây liễu này không lớn, tán cây cũng nhỏ, từ khi họ dừng lại thì không có ai đến gần. Thế nhưng, dòng người qua lại vẫn tấp nập, có không ít du khách tò mò nhìn về phía họ.

Vẻ ngoài của Lâm Tiêu vốn nổi bật, giờ lại đứng bên cạnh y, còn nắm tay nhau, càng dễ thu hút sự chú ý.

Đã lâu lắm rồi Lục Tuyết Minh không cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay người ấy. Độ ấm từ lòng bàn tay khiến y hơi bần thần, hồi tưởng lại những ngày họ còn yêu nhau, lúc đó y thích nhất là nắm tay Lâm Tiêu đi ngoài phố.

Y thích cảm giác được mọi người chú ý đến, vì điều đó chứng tỏ rằng Lâm Tiêu thuộc về mình. Nhưng cuối cùng, cũng là Lâm Tiêu luôn buông tay trước.

Y biết Lâm Tiêu da mặt mỏng, không quen những cử chỉ thân mật nơi công cộng. Nên cũng chẳng trách anh nhiều, vì trong không gian riêng tư, anh vẫn chiều chuộng y rất nhiều.

Cảm giác ngọt ngào của những ngày tháng ấy thật ngắn ngủi, sao mà dễ dàng mất đi đến vậy? 

Trước đây, y luôn không thể hiểu được. Sau này, giữa những thất vọng nối tiếp và những lần tổn thương, y dần hiểu ra.

Lâm Tiêu tuy cũng thích y, nhưng lại không sẵn lòng thay đổi vì y. Chỉ có y là người luôn nhẫn nhịn, luôn cố gắng dung hòa. Nhưng chính điều đó đã làm tình cảm giữa họ dần dần biến chất. Khi y không còn muốn nhượng bộ nữa, mối quan hệ giữa họ cũng trở nên mong manh như một tờ giấy, dễ dàng bị xé toạc chỉ bằng một vết rách nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!