Chương 34: Không ngờ sở thích của anh giờ lại táo bạo như vậy.

Lục Tuyết Minh trở mình trên giường, mở một bên mắt để với tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.

Đêm qua trước khi đi ngủ, y đã kéo hết rèm che sáng trong phòng lại, nên khi nhìn thấy đã hơn hai giờ chiều, y sững sờ một lát, sau đó xoay người nhìn vào khe hở của rèm cửa.

Rèm che sáng mới thay của homestay này quả thực rất dày, còn chắn sáng tốt hơn rèm ở ký túc xá của y. Y nghĩ lát nữa sẽ hỏi chủ nhà xem rèm này là của thương hiệu nào, để y về cũng mua một cái.

Trong đầu nghĩ về những chuyện lặt vặt như vậy, y nhắm mắt một chút nữa rồi mới ngồi dậy, xem điện thoại.

Có vài cuộc gọi nhỡ của Lục Vân Ni và Lâm Trĩ Ngu, y mở WeChat ra, ngoài vài thông báo thường lệ từ các nhóm và tin nhắn của sinh viên, Lục Vân Ni và Lâm Trĩ Ngu cũng đều gửi tin cho y.

Y nhấp vào khung trò chuyện của Lục Vân Ni, có mấy đoạn tin nhắn thoại vài chục giây. Y lần lượt nhấn nghe, ban đầu còn có vẻ lười biếng, nhưng càng nghe sắc mặt càng ngạc nhiên, đến đoạn cuối còn chưa nghe xong đã gọi ngay lại.

Lục Vân Ni vừa bắt máy, chưa kịp nói gì đã nghe y hỏi: "Chị, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao chị lại nói cho anh ấy biết là em ở đây?"

Lục Vân Ni nói: "Em không nghe mấy đoạn tin nhắn thoại chị gửi sao?"

"Nghe rồi, nhưng em không hiểu. Chị bảo anh ấy biết sai rồi là sao? Lâm Tiêu biết mình sai cái gì?" Lục Tuyết Minh ngơ ngác.

Trong tin nhắn thoại, Lục Vân Ni không nói kỹ lắm, giờ cô mới kể lại mọi chuyện xảy ra tối qua trong cuộc gọi. Lục Tuyết Minh nghe đến mức môi mím chặt, tay trái cũng siết chặt lấy tấm chăn mỏng trên người.

Thấy y không nói gì, Lục Vân Ni khuyên nhủ: "Chị nhìn ra được là em vẫn chưa thể buông bỏ. Dù sao đi nữa, em cũng nên cho bản thân và Lâm Tiêu một cơ hội để đối mặt và nói rõ ràng. Nếu cứ giữ mãi tâm sự trong lòng như thế này, cậu ta sẽ đau khổ, còn em cũng không thể nào thật sự vui vẻ."

Một lúc lâu sau, Lục Tuyết Minh mới đáp lại một tiếng, nói là y hiểu rồi.

Lục Vân Ni lại an ủi y vài câu, sau khi ngắt điện thoại, y mở khung trò chuyện với Lâm Trĩ Ngu. Tin nhắn của Lâm Trĩ Ngu cũng là tin nhắn thoại, nội dung gần giống với của Lục Vân Ni, nhưng Lâm Trĩ Ngu còn nhắc rằng Lâm Tiêu đã biết chuyện y chia tay với Dương Chí Hanh.

Lúc y gọi lại cho Lâm Trĩ Ngu thì không có ai nghe máy, Lục Tuyết Minh lại nằm trở về giường, nhìn lên trần nhà xa lạ, trong đầu bỗng dưng nghĩ đến đôi chồng chồng mà y gặp trên chuyến tàu cao tốc ngày hôm qua.

Đó là hai người hơn sáu mươi tuổi, phong cách ăn mặc đều có chút hơi hướng giản dị, dáng vẻ cũng đẹp, sức khỏe trông vẫn rắn rỏi. Y nhận ra họ là một đôi vì hai người ngồi đối diện nhau, một người không cẩn thận bị sặc nước, người kia liền rất lo lắng vỗ lưng và xoa ngực cho.

Ban đầu y cũng không để ý lắm, nhưng khi y đi lấy nước thấy họ ở chỗ lấy nước nóng làm mì ăn liền. Người giúp vỗ lưng khi nãy vừa vắt dầu ăn vào mì vừa nhỏ giọng phàn nàn, ý đại khái là sức khỏe không tốt còn cứ thích ăn mấy thứ thiếu dinh dưỡng này nọ, còn người bị phàn nàn thì tựa vào bên cạnh, mặt đầy vẻ hãnh diện nhìn đối phương.

Khi thấy cảnh này, đúng lúc tàu cao tốc đang đi qua một cánh đồng rộng lớn, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu lên người họ, chiếu lên khuôn mặt vẫn giữ nét ngây thơ dù đã hằn in dấu vết thời gian, không ngờ lại khiến Lục Tuyết Minh dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ.

Y đã quen đi du lịch một mình và thường xuyên bắt gặp các kiểu cặp đôi trên hành trình. Có đôi dính nhau không rời, có đôi cãi vã không ngừng, còn có đôi như người xa lạ chẳng màng đến nhau. Nhưng dù là họ ân ái đến đâu, với y tất cả đều chỉ là thoáng qua, không gợn lên chút cảm xúc nào.

Nhưng hôm nay, cặp đôi mà anh thấy lại khác biệt, có lẽ là vì họ đã lớn tuổi rồi, ai mà chẳng muốn có một người bạn đời để cùng nắm tay đi đến cuối đời?

Lục Tuyết Minh nhắm mắt lại, những lời của Lục Vân Ni và Lâm Trĩ Ngu lại vang lên bên tai.

Bọn họ đều nói Lâm Tiêu biết mình sai rồi, nói rằng Lâm Tiêu sẽ đến tìm y.

Trong đầu y, hình ảnh người đàn ông lớn tuổi cao ráo kia vừa lấy nước xong quay lại mỉm cười với y.

Gương mặt đầy dấu vết thời gian ấy bỗng biến thành Lâm Tiêu, đứng sau chính là bản thân y cũng đã già đi, rồi mỉm cười nói với y lúc này: "Phiền nhường đường một chút."

Lục Tuyết Minh bật dậy, trong lòng nghĩ đây là thứ cảm xúc lộn xộn gì thế này? Cho dù Lâm Tiêu có đến thì sao? Y đâu có hứa sẽ cho anh cơ hội.

Y vò đầu, muốn gạt bỏ những cảm xúc phiền muộn trong lòng, liền mở app lên bật một bài hát rồi xuống giường đi rửa mặt.

Lục Tuyết Minh đến cổ trấn Tây Bình vào chạng vạng hôm qua, sau đó làm thủ tục nhận phòng tại homestay Hoa Nhài quen thuộc. Đã năm năm liên tiếp y quay lại nơi này, nên chủ nhà nghỉ cũng nhận ra y ngay. Chào hỏi vài câu, trò chuyện đôi chút, tối ăn xong lại được mời uống rượu, chính vì thế mà y ngủ một mạch đến tận chiều hôm sau.

Sau khi rửa mặt, Lục Tuyết Minh thu xếp ba lô, mang theo máy ảnh và ra ngoài.

Y sẽ ở đây bốn ngày. Cổ trấn không lớn, thực ra chỉ cần hai ngày là có thể đi hết, nhưng y thích thong thả dạo bước, để cảm nhận sự biến đổi theo thời gian qua từng năm tháng.

Y ghé vào một quán bán chè trôi nước gần đó, gọi một bát chè nhân đậu phộng và khoai môn, rồi mua thêm vài miếng thịt khô, vừa ăn vừa lang thang ngắm cảnh.

Cổ trấn Tây Bình chia thành hai khu vực đông và tây. Phía tây là nơi tập trung nhiều nhà dân và các công trình cổ, còn phía đông thì sầm uất hơn với những cửa hàng mang đậm phong cách Giang Nam cùng các tiệm nhỏ đậm chất nghệ thuật dọc các con phố cổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!