Ánh mắt say khướt của anh tựa như mặt biển rút đi theo thủy triều. Lâm Tiêu đứng thẳng người dậy, hơi ngạc nhiên nói: "Chị…"
Anh chỉ kịp thốt ra một chữ, nhưng Lục Vân Ni đã hiểu ý anh muốn hỏi, liền đáp thẳng: "Tuyết Minh là em trai tôi."
Lâm Tiêu hơi khựng lại, như vừa thông suốt điều gì đó, rồi cười tự giễu:
"Vậy thì chẳng trách. Tôi cứ luôn cho là mình suy diễn quá nhiều."
"Cậu đã nghĩ gì?" Lục Vân Ni nắm ngay trọng điểm trong lời anh, không buông tha: "Thấy tôi giống Tuyết Minh sao?"
Lâm Tiêu quay người, dựa vào lan can, ánh mắt hướng về phía thành phố sôi động dưới chân núi với những ánh đèn neon lấp lánh:
"Chị không giống em ấy, có điều nụ cười và ánh mắt lúc tức giận thì rất giống."
Lục Vân Ni liền hiểu ra: "Sao cậu không hỏi làm sao tôi nhận ra cậu?"
Lâm Tiêu đáp: "Chị đang hợp tác với tôi, hẳn là do Tuyết Minh nói cho chị biết."
Lục Vân Ni cũng tựa người vào lan can chạm trổ bên cạnh anh:
"Thằng bé chưa bao giờ nói rõ mối quan hệ thật sự với cậu. Là tôi thấy bức tranh của cậu rồi về hỏi, em ấy mới chịu thừa nhận."
Trước đây, mỗi lần Lục Vân Ni đến thăm, giá vẽ trong góc văn phòng Lâm Tiêu đều được phủ vải kín. Nhưng hôm đó cô đến bất ngờ, nên đã nhìn thấy nó. Tuy lúc ấy Lâm Tiêu không nghĩ ngợi nhiều, nhưng giờ lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Anh im lặng, Lục Vân Ni tiếp tục hỏi: "Cậu vẫn còn nghĩ đến em ấy?"
Hầu kết của Lâm Tiêu hơi di chuyển. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: "Tuyết Minh đã nói với chị thế nào?"
"Nói gì cơ?"
"Về chuyện của tôi với em ấy."
"Thằng bé bảo tình cảm của hai người trước đây rất tốt, sau này thì dần dần nhạt đi." Lục Vân Ni vén lọn tóc bị gió thổi ngang môi, nói tiếp: "Còn nói vì cậu đi du học nên hai người chia tay."
Khi cô nói, vẻ ngoài của Lâm Tiêu không hề biểu lộ gì, nhưng ngón tay anh lại không ngừng cào vào nhãn chai rượu.
Đợi cô nói xong, anh hơi bất ngờ: "Chỉ vậy thôi?"
Lục Vân Ni nhìn thẳng vào mắt Lâm Tiêu: "Có những chuyện em ấy không muốn nói, nhưng tôi nhận ra Tuyết Minh vẫn rất để tâm."
"Thật sự chỉ vì chuyện cậu đi du học mà chia tay sao?"
Lâm Tiêu dời ánh mắt, ngửa đầu uống thêm hai ngụm rượu. Đợi chất lỏng cay nồng trượt qua cổ họng, anh mới nói:
"Em ấy nghi ngờ tôi có vấn đề với một cô gái khác, nhưng tôi đã giải thích rất rõ ràng. Đó chỉ là nhiệm vụ phải hoàn thành ở trường."
Lục Vân Ni nhàn nhạt đáp: "Tôi đã nhìn Tuyết Minh lớn lên. Em ấy không phải kiểu người hay vô lý."
"Tôi biết. Vì thế lúc đó tôi cũng rất bối rối, nhưng tôi không thể chỉ vì em ấy không thích mà từ bỏ việc đó được. Dù sao, nó cũng liên quan đến tín chỉ cuối kỳ."
Khi nói những lời này, vẻ mặt của Lâm Tiêu trông rất mệt mỏi, không còn chút phong thái tự tin rạng rỡ như lúc ở bữa tiệc.
Lục Vân Ni đã làm việc cùng anh gần một tháng, ít nhiều cũng hiểu rõ về anh.
Bề ngoài, Lâm Tiêu có vẻ lạnh nhạt, luôn giữ khoảng cách vừa đủ với người khác. Nhưng khi đã quen thân, mới nhận ra sự quan tâm tinh tế và ấm áp trong những cử chỉ nhỏ nhặt của anh.
Ví như trong quá trình chuẩn bị triển lãm tranh, luôn có những sự cố không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, Lâm Tiêu chưa bao giờ gây áp lực không cần thiết. Khi Lục Vân Ni đưa ra các giải pháp, anh luôn cố gắng điều chỉnh trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Sự nhẫn nại của Lâm Tiêu không chỉ thể hiện trong công việc với cô. Hai lần cô cùng các nhân viên từ studio của anh đi ăn, họ đều tán dương rằng anh là một người sếp dễ gần, tính tình tốt, không hề lên mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!