Chương 32: Bức tranh nàng tiên cá của cậu là Tuyết Minh phải không?

Lục Tuyết Minh im lặng.

Dù hôn nhân đồng giới đã trở thành hiện tượng xã hội phổ biến, nhưng từ khi còn đi học, y đã biết ba mẹ luôn kỳ vọng mình sẽ tìm được một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn làm bạn đời. Vì vậy, những người được gia đình giới thiệu cho y đều thuộc kiểu mẫu này.

Trước khi quen Lâm Tiêu, y không chắc chắn về xu hướng thực sự của mình. Hồi đó, ba năm cấp ba, y chỉ biết cắm đầu học tập. Ba mẹ hy vọng y ở lại Phương Châu để học đại học, y muốn rời xa nhà một chút để thay đổi không khí, nên đã chọn Đại học Mỹ thuật Tân La trên đảo Thư Lan.

Đại học Tân La được mệnh danh là một trong mười khuôn viên đẹp nhất.

Bất luận là bầu trời xanh, biển xanh, bờ cát trắng trải dài hay những con đường đi bộ rợp bóng cây nhiệt đới xanh mướt, hoặc là những cửa hàng nhỏ xinh với tường gạch đỏ và mái ngói xanh.

Ở đây, chỉ cần mua một cốc trà sữa, bạn đã có thể ngồi cả buổi chiều bên ô cửa sổ bưu điện, lắng nghe những giai điệu lãng mạn lặp đi lặp lại từ tai nghe, ngắm nhìn những khuôn mặt thoải mái, rạng rỡ của người qua đường.

Mọi ngóc ngách trên đảo Thư Lan đều có thể là một bức tranh tuyệt đẹp. Nhưng cảnh tượng thực sự khắc sâu trong lòng y, cũng chính là lý do khiến y phải rời khỏi nơi đó.

Lần đầu tiên trong đời, y yêu một người sâu đậm đến thế, để rồi người đó mang đi cả trái tim y.

Dù sau này y có thể quen với những người khác ngoài Lâm Tiêu, nhưng y không thể phủ nhận rằng không ai trong số đó làm y rung động.

Y không biết vấn đề nằm ở đâu, tại sao lại khó gặp được một người có thể khiến trái tim mình rung động như thế?

Y cứ cúi đầu im lặng. Thấy vậy, Lục Vân Ni hiểu rằng mình đã đoán đúng. 

Cô tiếp tục hỏi: "Em từng ở bên Lâm Tiêu, đúng không?"

Lục Tuyết Minh chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt ngước nhìn về phía cô, ánh lên sự giằng xé, lần đầu tiên khiến Lục Vân Ni nhận ra rằng hóa ra mình đã không còn hiểu rõ đứa em trai này nữa.

Họ là chị em cách nhau bốn tuổi, từng rất thân thiết, cùng nhau chia sẻ mọi chuyện, từ nghịch ngợm đến những tâm sự thầm kín. Nhưng từ khi Lục Vân Ni vào cấp ba và chuyển khỏi nhà, mối quan hệ ấy dần nhạt phai.

Lục Vân Ni nhìn thẳng vào mắt y, nghĩ lại lần cuối cùng họ ngồi nói chuyện thật lòng với nhau là khi nào? 

Hình như đó là lúc Lục Tuyết Minh đăng ký nguyện vọng vào trường cấp ba.

Thì ra đã lâu đến vậy.

Cô thở dài, kéo Lục Tuyết Minh ngồi xuống sofa phòng khách, nói:

"Kể cho chị nghe chuyện giữa em và Lâm Tiêu đi. Đừng lo, chị sẽ không để ba mẹ biết đâu."

Về xu hướng tính dục của mình, Lục Tuyết Minh chưa từng có ý định giấu giếm mãi. Từ trước đến nay, y chỉ cố gắng kéo dài thời gian, đợi đến khi không thể kéo dài hơn được nữa thì mới nói rõ với gia đình.

Lục Tuyết Minh không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn làm ba mẹ thất vọng quá sớm. Phần khác, chính y cũng chưa tìm thấy cảm giác yêu đương thật sự với bất kỳ ai ngoài Lâm Tiêu. Y cảm thấy bản thân còn quá mơ hồ về chính mình.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lục Vân Ni, y xoa xoa mặt, im lặng vài giây rồi hỏi:

"Chị làm sao biết được?"

Lục Vân Ni không chắc về tình trạng hiện tại giữa y và Lâm Tiêu, cũng không muốn đề cập ngay đến bức tranh nàng tiên cá. 

Cô chỉ đáp: "Chị là chị của em. Gần đây chị thường xuyên tiếp xúc với cậu ta, em nghĩ có thể giấu được bao lâu?"

"Anh ấy biết chị là chị gái em không?" Lục Tuyết Minh tiếp tục hỏi.

Lục Vân Ni đáp. "Chắc là không, trước khi hợp tác, chị chưa từng gặp mặt cậu ta."

Lục Tuyết Minh gật đầu. Lần tham gia buổi giao lưu trước đó, dù đi cùng chị nhưng Lâm Tiêu không trực tiếp gặp Lục Vân Ni. Nghĩ lại, sự hợp tác này hẳn chỉ là trùng hợp. Nếu không, Lâm Tiêu đã phải nói gì đó với y.

"Em vẫn chưa nói cho chị biết em với cậu ta là thế nào? Lâm Tiêu chẳng phải vừa từ Đức về sao? Hai người bắt đầu khi nào? Lúc còn học đại học à?" Lục Vân Ni tiếp tục hỏi.

Lục Tuyết Minh dựa người vào ghế sofa, ánh mắt dừng lại ở vết bẩn trên trần nhà. Sau một hồi im lặng, y bắt đầu kể lại đoạn quá khứ của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!