Chương 3: Có thể giúp tôi lấy ít giấy vệ sinh từ phòng bên cạnh không?

Lục Tuyết Minh vẫn chưa nhận ra Lâm Tiêu ở không xa phía sau mình. Y và Lục Vân Ni đang trò chuyện về thông báo chuyển phát nhanh mà sáng nay mình nhận được. Bộ blind box theo chủ đề rừng rậm mà y đặt đã đến, không biết lần này có thể mở được món bản thân thích hay không.

Lục Vân Ni cười y đã lớn thế rồi mà vẫn thích những món đồ nhỏ nhặt này. Y khoác tay qua vai Lục Vân Ni, phản bác: "Chị, không phải em nói đâu, chị cũng nên có sở thích gì đó đi, nếu không với cái tính làm việc như điên của chị thì làm sao mà tìm được chồng?"

Lục Vân Ni liếc y một cái, tiếp tục đi theo dòng người phía trước: "Không cần em lo, chị có rất nhiều người theo đuổi rồi. Còn em thì sao? Khi nào chịu tìm một cô bạn gái cho đàng hoàng? Cả ngày chỉ biết ngồi với tượng và mèo. Em nhìn xem Trĩ Ngu, chỉ lớn hơn em một tuổi mà đã kết hôn được sáu năm rồi. Mỗi lần chị thấy cậu ấy và chồng đều là dáng vẻ vô cùng ân ái, sao em không ghen tỵ chút nào vậy?"

Lục Tuyết Minh nhắc chị chú ý dưới chân, bước vào cửa khoang mới tiếp tục: "Em cũng muốn yêu đương, nhưng phải là người hợp ý chứ, không thể vì yêu mà chấp nhận bất kỳ ai."

Dòng người lên tàu tấp nập, Lâm Tiêu bị đẩy về phía trước, rất nhanh đã đến gần Lục Tuyết Minh, cũng vừa đúng lúc nghe được câu nói cuối cùng của y.

Anh vốn định sẽ tránh đi để không bị phát hiện, nhưng nghe xong câu này, anh lại không thể nào bước đi được.

Vậy là Lục Tuyết Minh hiện tại vẫn độc thân, cô gái bên cạnh y cũng không phải bạn gái của y sao?

Lục Vân Ni chỉ vào vị trí đối diện gần cửa sổ: "Ngồi bên đó đi."

Lục Tuyết Minh đồng ý. Lâm Tiêu nhìn theo họ, đang do dự không biết có nên ngồi ở khu vực gần đó không thì đột nhiên thấy Lục Tuyết Minh bị người bên cạnh đụng phải, quay lại nhìn.

Lâm Tiêu lập tức cúi đầu, không nghĩ ngợi gì liền nhanh chóng bước lên cầu thang, lên tầng hai.

Lục Tuyết Minh định nhìn người vừa đụng mình, nhưng y lại vô tình thấy một người đàn ông cao lớn đang vội vã bước lên cầu thang, mặt quay nghiêng về phía y.

Người đàn ông đó mặc áo sơ mi màu xám khói và quần tây màu xám đậm, tóc dài đến vai buộc thành đuôi ngựa phía sau gáy, hai bên tóc mái che khuất nên y không nhìn thấy rõ các đặc điểm khuôn mặt. Nhưng không hiểu sao chỉ một cái bóng nghiêng như vậy lại làm y cảm giác quen thuộc kỳ lạ, thậm chí còn khiến Lục Tuyết Minh nhớ đến gương mặt mà mình đã thấy khi say rượu tối hôm trước.

Tuy vậy, y nghĩ có lẽ không phải đâu, hơn nữa Lâm Tiêu đã ra nước ngoài được sáu năm rồi, danh sách mời tham gia hội thảo lần này cũng không có tên của Lâm Tiêu.

"Em đang nhìn gì vậy? Gặp người quen à?" 

Giọng của Lục Vân Ni vang lên, Lục Tuyết Minh bừng tỉnh, cười nói: "Không có gì, đi qua ngồi đi."

Hai người họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Tàu chỉ dừng lại năm phút, những người lên tàu đều vội vàng. Khi tất cả hành khách đã lên hết, boong tàu được thu lại, cửa khoang dần khép, tàu từ từ khởi hành trong tiếng còi hướng về đảo Thư Lan.

Mặc dù đảo Thư Lan ở ngay gần tầm mắt, nhưng cũng phải mất mười mấy phút mới đến. Lục Vân Ni sau khi ngồi xuống liền bắt đầu trả lời tin nhắn công việc, Lục Tuyết Minh lấy tai nghe ra nghe nhạc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm mặt biển phản chiếu ánh mặt trời, nhưng lòng lại không thể bình yên được.

Hình bóng vừa rồi cứ lởn vởn trong tâm trí y, dù y đã tự nhủ là không phải, không thể nào, nhưng vẫn không kìm được mong muốn xác nhận. Vì vậy, y tìm lý do chụp ảnh phong cảnh để lên tầng hai.

Các chuyến phà qua lại giữa đảo Thư Lan và khu trung tâm thành phố Tân La đa số đều là sinh viên hoặc khách du lịch đi lại, không khí lúc nào cũng nhộn nhịp. Tầng hai có hành lang ngắm cảnh 360 độ, đông đúc hơn nhiều so với tầng dưới. 

Lục Tuyết Minh lên đó đi một vòng nhưng không thấy người đàn ông lúc nãy. Đúng lúc ấy, nhạc trong tai nghe bị ngừng, thay vào đó là âm thanh thông báo tin nhắn. Y lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn tự động của nhà mạng, chúc mừng y đến đảo Thư Lan.

Tin nhắn còn giới thiệu một số điểm tham quan nổi tiếng của đảo, điểm đầu tiên là bãi biển "Gió Dừa Lãng Mạn". Bốn chữ này như một tia lửa bay vào mắt, lập tức khiến y nhận ra mình đang làm gì.

Y tắt màn hình, lại một lần nữa tự mắng mình vì đã nghi ngờ người đàn ông đó có phải là Lâm Tiêu hay không. Không quay về chỗ ngồi nữa, y tùy tiện tìm một cửa sổ đứng đó để hít gió biển.

Khi bài hát trong tai nghe chuyển sang "Tình Thoại", tàu đã cập bến. Lục Vân Ni cũng đi đến bên cạnh y. Y không tháo tai nghe ra, chờ cửa khoang mở rồi theo dòng người từ từ đi xuống.

Tuy nhiên, khi bước lên bờ, y lại không nhịn được, quay đầu nhìn lần nữa.

Lục Vân Ni khoác tay y, vì đang nghe điện thoại công việc nên không nhận ra sự khác thường của em mình. Đến khi cô cúp máy, vẻ mặt y đã hoàn toàn trở lại bình thường.

Lục Tuyết Minh đại diện cho Học viện Mỹ thuật Phương Chu tham gia hội thảo lần này, còn Lục Vân Ni là đại lý tổ chức triển lãm nghệ thuật. Mặc dù mục đích khác nhau, nhưng cả hai đều có thư mời. Sau khi lên bờ, nhân viên đã đón họ, trực tiếp đưa cả hai lên xe điện tham quan.

Từ bến tàu Thư Lan đến Đại học Mỹ thuật Tân La cũng phải đi mất mười mấy phút, nhưng toàn là những con đường nhỏ.  Đây là nét đặc trưng của đảo Thư Lan, với những con hẻm quanh co, chằng chịt, chạy xuyên suốt cả đảo, hai bên đường là cây xanh, nhà cửa và cửa hàng, còn có rất nhiều homestay với phong cách tươi mới. 

Khu trung tâm là khu phố ẩm thực sầm uất, đi về phía đông là bãi biển Gió Dừa Lãng Mạn và Nhà hát Hoa Hồng, phía tây là Học viện Âm nhạc Tân La và Bảo tàng Dân gian, còn về phía nam là Đại học Mỹ thuật.

Từ khi tốt nghiệp bốn năm trước, Lục Tuyết Minh chưa từng quay lại nơi này. Y ngồi trong xe tham quan, nhìn những cảnh vật quen thuộc bên ngoài, những ký ức đã bị chôn vùi trong lòng lại không tự chủ mà bùng lên.

Có thể nói, mỗi cửa hàng ở đây đều có dấu vết của y và Lâm Tiêu. Trong hơn một năm họ yêu nhau, họ đã thử tất cả các món ăn trên đảo Thư Lan, cũng đã cùng nhau ngắm hoàng hôn không biết bao nhiêu lần ở bãi biển Gió Dừa Lãng Mạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!