Sau khi lái xe ra khỏi cổng ký túc xá, Lâm Tiêu hỏi Lục Tuyết Minh đã ăn sáng chưa.
Hôm qua, Dương Chí Hanh nói lúc đến đón thì sẽ cùng nhau ăn sáng, vì vậy Lục Tuyết Minh không mua bánh mì. Nhưng khi nghĩ đến việc sẽ ngồi cùng Lâm Tiêu ăn sáng, y cảm thấy không thoải mái, liền đáp là đã ăn rồi.
Lâm Tiêu không nói gì, nhưng sau khi lái xe qua hai con phố, anh dừng xe trước một tiệm bánh mì, bảo Lục Tuyết Minh đợi mình một lát.
Lục Tuyết Minh nhìn theo anh xuống xe. Hình bóng thẳng tắp của Lâm Tiêu đi vòng qua đầu xe, mở cửa tiệm và lấy một chiếc khay, chọn vài loại bánh trong tủ bánh, rồi ra khu nước uống để gọi đồ, sau đó chọn một chiếc bánh mousse nhỏ từ tủ bánh ngọt.
Lục Tuyết Minh cắn nhẹ vào khớp ngón trỏ, ánh mắt không tự chủ dõi theo Lâm Tiêu cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, làm y lấy lại sự chú ý.
Là cuộc gọi từ Dương Chí Hanh. Y nhấc máy, nghe thấy Dương Chí Hanh nói: "Em chưa ra ngoài đúng không? Tôi đang tới đón em."
Lục Tuyết Minh nhíu mày, lại nhìn về phía cửa hàng. Lâm Tiêu đang cầm một túi giấy lớn bằng tay trái, tay phải mang theo hai ly đồ uống đi ra.
"Tuyết Minh? Em có nghe tôi nói không?" Dương Chí Hanh không nhận được câu trả lời liền nghĩ là tín hiệu không tốt, nên lại hỏi lần nữa.
"Có nghe thấy, anh xong việc chưa?" Lục Tuyết Minh hỏi. Trong lúc nói chuyện, Lâm Tiêu đã đến bên xe, gõ gõ cửa sổ. Y hạ cửa kính, Lâm Tiêu đưa cho y một ly đồ uống.
"Xong rồi, tôi đã bảo thư ký xử lý. Em đợi tôi, khoảng 20 phút nữa tôi sẽ tới", Dương Chí Hanh nói xong lại hỏi: "Em ăn sáng chưa? Có muốn tôi mua cho em bữa sáng không?"
Lần này y chưa kịp trả lời, Lâm Tiêu đã ngồi vào xe, lấy ra một chiếc bánh mì thịt heo và bánh mousse chanh dây từ túi giấy rồi đặt lên đùi y, nhỏ giọng nói: "Mua cho em đấy, lát nữa đói thì ăn nhé."
Lâm Tiêu cất túi giấy, cài dây an toàn và bắt đầu lái xe. Lục Tuyết Minh nhìn chiếc bánh mì thịt heo còn được bọc trong túi nhựa, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, y không khỏi cảm thấy nghẹn nơi cổ họng.
Y rõ ràng đã nói là đã ăn sáng rồi, vậy mà Lâm Tiêu vẫn mua cho y, lại còn chọn đúng chiếc bánh mì thịt heo mà y thích nhất trước đây.
Lâm Tiêu không biết y đang nói chuyện với ai qua điện thoại nên nói rất nhỏ. Dương Chí Hanh không nghe thấy, cũng không đợi được câu trả lời của y, liền nghĩ là tín hiệu kém, liền hỏi lần nữa.
Lục Tuyết Minh không còn cách nào khác, đành phải trả lời: "Không cần đâu, tôi đã lên xe rồi."
Dương Chí Hanh hỏi: "Em đi bằng xe taxi à?"
"Không, tôi đi xe cùng đồng nghiệp." Lục Tuyết Minh giải thích.
Mặc dù y đã làm mờ đi nội dung cuộc trò chuyện, nhưng Lâm Tiêu vẫn hiểu được người ở đầu dây bên kia là ai. Tuy nhiên, Lâm Tiêu không hỏi gì, chỉ sau khi y cúp máy, nói: "Cà phê vani là ít đường nhiều sữa."
Lục Tuyết Minh gật đầu, mở nắp ly và uống một ngụm.
Hương vani ngọt ngào kết hợp với vị sữa đậm đà, mặc dù lâu rồi y không uống loại cà phê này, nhưng vẫn cảm thấy như những ký ức xưa cũ lại sống dậy.
Lâm Tiêu chỉ uống cà phê đen, không thích vị sữa trong cà phê, nên mỗi lần y uống cà phê vani và muốn hôn anh, Lâm Tiêu đều tránh đi.
Qua nhiều lần như vậy, y dần bỏ thói quen uống cà phê nhiều sữa, bắt đầu giống Lâm Tiêu, chỉ uống cà phê đen.
Nhưng cái vị đắng chua đó thực sự giống như thuốc Trung y, Lục Tuyết Minh không thể kiên trì lâu, cuối cùng thì bỏ luôn cà phê.
Lục Tuyết Minh cắn nhẹ viền ly giấy, nhìn phong cảnh vùn vụt qua cửa sổ, nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên những suy nghĩ lộn xộn. Khi xe đến một ngã tư, điện thoại y lại có thông báo tin nhắn, y muốn bỏ cà phê xuống xem, nhưng phát hiện ly cà phê bên cạnh tay phanh cũng đã được mở ra, màu sắc của nó giống hệt ly cà phê của mình, rõ ràng là nhiều sữa.
Ly cà phê ấy đã uống mất một nửa, y hơi ngây người, vô thức quay sang nhìn Lâm Tiêu.
Người này vẫn đang tập trung vào con đường kẹt xe phía trước, tay trái đặt lên cửa xe, tựa vào thái dương. Khi cảm nhận được ánh mắt của y, anh quay lại nhìn.
Lục Tuyết Minh ngay lập tức muốn tránh ánh mắt, nhưng khi thấy trong mắt Lâm Tiêu giăng đầy tơ máu, y lại hơi chần chừ.
Lúc nãy Lục Tuyết Minh luôn tránh né việc đối diện trực tiếp, nên không nhận ra mắt của Lâm Tiêu đỏ ngầu, lòng trắng mắt đầy tơ máu, quầng thâm còn nặng hơn lần y gặp trước.
Nhớ lại gần đây Lục Vân Ni bận đến mức tối mắt tối mũi, y cũng hiểu Lâm Tiêu không dễ dàng gì.
Y khẽ hỏi: "Dạo này bận lắm sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!