Chương 24: Anh ta thật sự muốn theo đuổi em sao?

Lục Tuyết Minh chạy chưa đến một tiếng đã quay lại, trên tay cầm hai phần bữa sáng giống hệt nhau. Khi lên lầu định gõ cửa, y phát hiện cửa chỉ khép hờ. Y gọi một tiếng tên Lâm Tiêu nhưng không ai trả lời, y liền đẩy cửa nhìn thử. Lâm Tiêu đã nằm trên giường nghỉ ngơi rồi.

Cửa phòng ký túc xá cũ kĩ phát ra tiếng "cót két" khi mở, nhưng người nằm trên giường có vẻ rất mệt mỏi, không hề có phản ứng gì.

Lục Tuyết Minh đặt bữa sáng lên bàn rồi đi tới bên giường. Chỉ mới ba, bốn ngày không gặp, đường nét xương hàm của Lâm Tiêu đã rõ ràng hơn trước. Làn da trắng bệch, gần như không còn chút huyết sắc, quầng thâm dưới mắt còn nặng hơn y.

Nhìn khuôn mặt ấy một lúc, Lục Tuyết Minh ngước mắt lên, liếc qua nhiệt độ hiển thị trên máy điều hòa.

Quả nhiên, 22 độ.

Lâm Tiêu vốn là người dễ cảm lạnh, nhưng cứ vào mùa hè lại thích chỉnh điều hòa ở mức rất thấp. Lục Tuyết Minh cầm điều khiển, chỉnh lên 25 độ, rồi giúp anh kéo chăn đắp kín trước khi rời đi.

Hôm nay y có bốn tiết phải lên lớp, buổi chiều đi đến phòng tranh để dạy một giờ, cho một học viên là nhân viên công sở, sau đó lại vội quay về giúp Dương Chí Hanh làm tượng điêu khắc.

Dương Chí Hanh mang đến một hộp bánh nhỏ vị chocolate được làm rất tinh xảo, nói rằng mang cho y làm món ăn vặt. Ban đầu, y định từ chối, nhưng Dương Chí Hanh bảo rằng đây là quà từ một người bạn mang về, hương vị rất ngon, nhất định phải thử.

Y vốn thích những thứ có vị chocolate nên nhận lấy. Làm được một nửa công việc, cảm thấy đói, y liền ăn hết cả hộp bánh nhỏ ấy.

Thấy y ăn ngon lành, Dương Chí Hanh bảo lần sau sẽ mang thêm. Y vội xua tay từ chối, nhưng Dương Chí Hanh không ép buộc, thay vào đó lại ngỏ ý mời y đi ăn khuya sau khi hoàn thành công việc.

Những chiếc bánh nhỏ tinh xảo kia không đủ làm y no, Lục Tuyết Minh đồng ý nhưng nói rằng lần này mình sẽ là người mời.

Y hỏi Dương Chí Hanh muốn ăn gì, Dương Chí Hanh đáp là lẩu cay. Nghe đến đó, y rất hào hứng, liền dẫn Dương Chí Hanh đến một nhà hàng lẩu gần trường.

Khi gọi món, y để Dương Chí Hanh tự quyết định. Dương Chí Hanh cũng không khách sáo, nhưng sau khi chọn một loạt các món, không ngờ tất cả đều là những món y thích.

Lục Tuyết Minh hơi ngạc nhiên, tự hỏi không biết sao Dương Chí Hanh cũng thích những món này. Khi lẩu được mang lên, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề nhanh chóng chuyển sang sở thích của y về du lịch.

Lương của Lục Tuyết Minh không cao lắm, dù cùng Lâm Trĩ Ngu quản lý phòng tranh, thu nhập cũng không tệ, nhưng y muốn tiết kiệm tiền mua nhà nên bình thường rất ít khi chi tiêu hoang phí. Du lịch là thứ duy nhất Lục Tuyết Minh không tiếc tiền, mỗi năm vào kỳ nghỉ đông và hè, y đều chọn một địa điểm yêu thích để ở lại khoảng mười ngày.

Dương Chí Hanh gắp viên tôm tươi nấu chín bỏ vào đĩa của y, mỉm cười nói: "Tôi cũng thích kiểu du lịch một mình như vậy, rất thư giãn."

"Đúng vậy." Lục Tuyết Minh cũng cười rồi thở dài đáp: "Đáng tiếc tôi không thể xin nghỉ dài ngày, đến kỳ nghỉ đông hoặc hè thì người đi du lịch lại đông, nhiều nơi có phong cảnh đẹp cũng vì quá đông đúc mà đành phải từ bỏ."

Dương Chí Hanh hỏi: "Vậy cậu có nghĩ tới việc đổi công việc nhẹ nhàng hơn không? Tôi thấy cậu dường như còn bận hơn cả Trĩ Ngu."

Lục Tuyết Minh cười, nhấc lon bia lên uống một ngụm: "Tôi phải cố gắng kiếm tiền mua nhà, sao dám so với cậu ấy, người có chồng lo cho mọi thứ chứ."

Dương Chí Hanh lại gắp một miếng thịt bò mềm đã nhúng chín vào đĩa của Lục Tuyết Minh: "Cậu muốn mua nhà ở đâu? Có xem được căn hộ nào rồi không?"

Lục Tuyết Minh đẩy tay anh ra: "Đừng khách sáo vậy, tôi tự làm được. Anh ăn nhiều một chút đi.

Dương Chí Hanh đặt đũa xuống: "Tối nay tôi ăn khá nhiều, giờ thì no rồi."

Cách ăn của Dương Chí Hanh rất lịch sự, tốc độ ăn uống giống như Lâm Tiêu, đều là kiểu nhai từ từ. Nhưng khác với Lâm Tiêu ngày xưa, anh ta từ đầu đến cuối đều gắp thức ăn vào đĩa của Lục Tuyết Minh. Bây giờ, anh chống tay lên cằm, mỉm cười nhìn y, làm y không khỏi có một cảm giác khó nói trong lòng.

Thật ra, cảm giác này đã xuất hiện khi nãy lúc làm tượng điêu khắc. Suốt hơn hai giờ, Dương Chí Hanh luôn chăm chú quan sát y. Rõ ràng người cần tập trung quan sát phải là mình, nhưng nhiều lần ánh mắt ấy làm y không khỏi bối rối, buộc phải quay mặt đi.

Bây giờ Dương Chí Hanh lại dùng ánh mắt không chút che giấu nhìn y, chẳng lẽ Dương Chí Hanh là…

Chưa kịp để Lục Tuyết Minh nghĩ tiếp, Dương Chí Hanh đã nói: "Thực ra tôi cũng đang xem nhà. Căn hộ trước đây tôi không định giữ lại nữa, nhưng vẫn chưa tìm được căn nào ưng ý, nên muốn hỏi xem cậu có gợi ý nào tốt không?"

Lục Tuyết Minh đang gắp rau thì làm rơi một lá vào đĩa, y đặt đũa xuống, cười: "Những căn tôi thích anh chắc không quan tâm đâu, anh hỏi Trĩ Ngu hoặc Khởi Hạc đi, họ am hiểu về nhà đất hơn."

Nói xong, y tiếp lời: "Nếu anh ăn no rồi thì tôi đi thanh toán. Muộn quá rồi, ngày mai tôi còn phải dậy sớm."

Dương Chí Hanh nói: "Lúc nãy cậu đi vệ sinh tôi đã thanh toán rồi, mấy hôm nay cậu vất vả làm điêu khắc, không thể để cậu mời được."

Người ta đã nói vậy, y đành phải cảm ơn. Ra khỏi nhà hàng, Dương Chí Hanh lại muốn tiễn y về, Lục Tuyết Minh không thể từ chối sự kiên trì của anh ta, đành ngồi lên xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!