Chương 23: Anh đợi em

Lục Tuyết Minh tưởng Lâm Tiêu sẽ nói gì đó không nên nói, nhưng người kia chỉ đi đến trước mặt y, nhẹ giọng: "Muộn rồi, chắc đêm qua em ngủ không ngon, về nghỉ ngơi sớm đi."

Câu nói này có chút lạc đề, nhưng y hiểu.

Y nhìn Lâm Tiêu. Từ hôm qua tới giờ, anh vẫn chưa gỡ khẩu trang, khiến y không thể thấy rõ khuôn mặt, chỉ dựa vào đôi mắt mà đoán rằng anh đã đỡ hơn nhiều, liền gật đầu: "Ừm."

Thấy Lâm Tiêu lại nhìn sang Dương Chí Hanh, y nghĩ chắc cần giới thiệu, liền nói: "Đây là Dương Chí Hanh." Sau đó quay sang Dương Chí Hanh nói: "Đây là Lâm Tiêu."

Dương Chí Hanh đứng bên cạnh nhìn họ nói chuyện, dù không xen vào nhưng từ khi Lâm Tiêu bước xuống, anh đã cảm nhận được sự đối địch từ người này.

Ban đầu, anh không hiểu lý do nhưng khi nghe Lâm Tiêu nói Lục Tuyết Minh đêm qua ngủ không ngon, trong lòng anh đã có suy đoán.

Anh chủ động đưa tay phải ra: "Chào anh."

Lâm Tiêu bắt tay anh, cũng đáp lại một câu "Chào anh", nhưng giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt chỉ lướt qua Dương Chí Hanh một lần rồi lại quay sang nhìn Lục Tuyết Minh.

Lục Tuyết Minh đã quen với ánh mắt chăm chú của Lâm Tiêu, nhưng nghĩ Dương Chí Hanh vẫn ở bên cạnh, y cảm thấy cần nói gì đó. Nhưng chưa kịp nghĩ xong thì đã nghe Lâm Tiêu nói: 

"Anh có việc phải ra ngoài, đi trước đây."

Nói xong, Lâm Tiêu đi về phía một chiếc xe thể thao màu bạc đậu ở góc, Lục Tuyết Minh nhìn anh lên xe, thắt dây an toàn, sau đó lại nhìn mình một lần nữa, rồi mới xoay vô lăng lái xe rời đi. 

Mãi đến khi không còn nhìn thấy ánh đèn sau xe, Lục Tuyết Minh mới hoàn hồn, quay sang nói với Dương Chí Hanh:

"Cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Dương Chí Hanh mỉm cười, hỏi: "Anh ấy là bạn của cậu? Cũng sống ở đây à?"

Lục Tuyết Minh đáp: "Anh ấy là giáo viên khoa mỹ thuật, ở phòng đối diện tôi."

Dương Chí Hanh nói: "Hình như anh ấy không thích tôi lắm, nhưng tôi không nhớ mình từng gặp anh ấy."

Lục Tuyết Minh biết rõ nguyên nhân nhưng không thể nói ra, đành chuyển chủ đề: "Anh ấy không giỏi giao tiếp với người lạ. Muộn rồi, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi."

Vì ngại ngùng, ánh mắt Lục Tuyết Minh có chút lảng tránh. Liên tưởng đến lời nói của Lâm Tiêu vừa rồi, cuối cùng Dương Chí Hanh cũng hiểu ra, không biết là vô tình hay cố ý, anh trực tiếp hỏi: 

"Anh ấy không phải là bạn trai của cậu chứ?"

"Đương nhiên không phải!" Lục Tuyết Minh lập tức phủ nhận, nhưng phản ứng của y quá nhanh, tựa hồ có chút lo lắng. Nhìn thấy Dương Chí Hanh mấp máy môi, sau đó nói một câu "Xin lỗi," y cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, liền giải thích:

"Tôi và anh ấy chỉ là bạn, anh đừng hiểu lầm."

Dương Chí Hanh cười để xua tan không khí ngượng ngùng: 

"Xin lỗi, là tôi nghĩ nhiều quá. Tại trước đó nói chuyện với Trĩ Ngu có nghe cậu ấy nhắc đến việc cậu chưa có đối tượng, nên tôi mới hỏi vậy thôi."

Lục Tuyết Minh gật đầu, rồi khựng lại, khó hiểu hỏi: "Sao anh lại nói chuyện này với cậu ấy?"

"Chỉ là tán gẫu vu vơ thôi." Dương Chí Hanh giải thích: "Cậu cũng biết đấy, cậu ấy với Khởi Hạc ngày nào cũng rải cẩu lương cho bọn độc thân như chúng ta, đôi lúc nhìn nhiều cũng thấy thật ghen tị."

Dương Chí Hanh vẫn mỉm cười nhưng khi nói đến đây, ánh mắt có chút đượm buồn.

Hai người họ mới quen chưa lâu, theo lý thì không nên nói chuyện quá sâu, nhưng Dương Chí Hanh lại chạm đến đúng tâm trạng của y.

Dù Lâm Trĩ Ngu có quan tâm đến cảm xúc của y, bình thường ít khi xuất hiện cùng Lương Khởi Hạc trước mặt mình. Nhưng mỗi lần hai người này nhìn thấy nhau, đều có cảm giác như thể là sinh đôi không thể tách rời. Đặc biệt là Lương Khởi Hạc, với tính cách không câu nệ tiểu tiết cùng sự cưng chiều vợ vô hạn, dù cố gắng kiềm chế, lượng "cẩu lương" anh ấy rải cũng đủ để y no nê rồi.

Trước khi Lâm Tiêu trở về, y cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Mỗi người đều có duyên phận riêng, y lận đận trong chuyện tình cảm nhưng không vì thế mà không thể chúc phúc cho người khác.

Thế nhưng từ khi Lâm Tiêu trở về, cảm giác này dần dần thay đổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!