Ánh mắt đầy mong đợi của Lâm Tiêu lúc này khiến Lục Tuyết Minh không khỏi nhớ lại cảnh khi y rời đi vào buổi tối.
Lúc ấy, ánh mắt của Lâm Tiêu còn khẩn thiết hơn bây giờ, khiến y ngay lập tức hiểu được người này đang nghĩ gì.
"Em tối nay có về không?"
Đây vốn không phải là chuyện mà một Lâm Tiêu hiện tại nên hỏi. Vì thế y không trả lời, chỉ mạnh tay đóng sầm cửa xe.
Nhưng vì câu hỏi đó, y không khỏi mất tập trung, đến mức trên đường đi ăn tối đã hai lần không theo kịp câu chuyện của Dương Chí Hanh.
Lục Tuyết Minh khẽ rủ hàng mi. Y hiểu rõ lý do vì sao Lâm Tiêu lại có thuốc này. Đã vậy, nếu Lâm Tiêu chỉ đơn giản là quan tâm, y cũng chẳng cần thiết phải cự tuyệt quá phũ phàng. Cuối cùng, y cầm viên thuốc lên và đưa vào miệng.
Thấy y chịu uống thuốc, Lâm Tiêu cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Nhưng sau đó, Lục Tuyết Minh lại tiếp tục bước ra ngoài, Lâm Tiêu không tiện ngăn cản, chỉ đành đi bên cạnh để dìu y.
Lục Tuyết Minh thử đẩy anh ra nhưng không được. Chẳng rõ là vì chân yếu hay bụng vẫn còn đau, y rốt cuộc chẳng muốn tiếp tục đẩy nữa.
Tuy nhiên, khi đi qua hành lang, y nhìn thấy chiếc túi đựng thức ăn từ Thực Đỉnh Các nằm vương vãi, nước sốt đổ tràn khắp nơi.
Đây là đồ Dương Chí Hanh mua, dù không định ăn nhưng nhớ lại cảnh Lâm Tiêu thẳng tay vứt bỏ khi nãy, trong lòng y không khỏi cảm thấy khó chịu.
Lục Tuyết Minh lại muốn đẩy người bên cạnh ra, nhưng chưa kịp dùng sức thì đã nghe thấy tiếng ho kìm nén vang lên.
Lâm Tiêu quay mặt đi nhưng tiếng ho vẫn kéo dài, ho đến mức da sau cổ cũng ửng đỏ cả lên.
Nhớ đến việc bệnh của Lâm Tiêu còn nặng hơn y, lại chẳng rõ liệu cơn sốt đã hạ chưa, Lục Tuyết Minh một lần nữa mềm lòng. Cuối cùng, y chỉ đành bước qua chỗ lộn xộn kia, trở về phòng của mình.
Lâm Tiêu dìu y đến ngồi trên giường, còn chưa kịp nói gì đã nghe y lên tiếng:
"Anh về nghỉ đi, tôi không sao đâu."
Lâm Tiêu bước vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn rửa mặt nhúng nước, rồi mang ra đưa cho y: "Lau mặt đi."
Lục Tuyết Minh vừa nãy đau đến toát cả mồ hôi, trên trán vẫn còn đọng vài giọt. Nhưng y không nhận lấy khăn, chỉ lặp lại lần nữa: "Anh về đi."
Lâm Tiêu im lặng một lúc. Dù trong lòng còn rất nhiều điều muốn nói, anh cũng không muốn chọc y thêm bực bội, chỉ đáp:
"Được, anh ở ngay phòng bên. Nếu em thấy khó chịu thì cứ gọi anh, đừng cố chịu đựng một mình."
Lục Tuyết Minh cúi đầu, giọng lạnh nhạt: "Biết rồi."
Y không có chút vẻ lưu luyến nào, khiến Lâm Tiêu chẳng thể nấn ná thêm. Anh đành bước ra cửa, trước khi rời đi vẫn ngoái nhìn y một cái rồi mới đóng cửa lại.
Khi trở ra hành lang, cơ thể Lâm Tiêu khẽ lảo đảo, phải lập tức vịn lấy tường để đứng vững.
Cơn sốt của Lâm Tiêu vẫn chưa hạ, nửa tiếng trước vẫn còn hơn 38 độ. Căng thẳng và lo lắng vừa qua khiến cảm giác chóng mặt trở nên trầm trọng hơn. Anh dựa vào tường, cảm thấy hơi thở bắt đầu trở nên khó khăn, bèn kéo khẩu trang xuống.
Ban đầu, anh chỉ muốn hít thở không khí trong lành, nhưng hành lang đầy mùi thức ăn từ túi canh cá dưa chua và gà cay bị đổ khi nãy. Cảm giác buồn nôn càng thêm mạnh mẽ, đành lấy tay che mũi rồi quay về phòng mình.
Đóng cửa lại, Lâm Tiêu như con rối bị rút mất dây giật, ngã phịch xuống giường. Anh nằm đó, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà không nhúc nhích suốt một hồi lâu.
Cơ thể vẫn còn sốt, nhiệt độ dường như lại tăng lên. Anh cảm nhận đầu mình đau nhức dữ dội, cổ họng như bị ngọn lửa thiêu đốt, ngay cả nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn.
Lâm Tiêu không còn nhớ lần cuối cùng mình sốt nặng đến vậy là khi nào. Đêm qua lại thức trắng, dù rất lo lắng cho Lục Tuyết Minh nhưng cơ thể không chịu nổi, ý thức ngày càng mờ mịt, anh vô thức chìm vào giấc ngủ.
Nhưng giấc ngủ này cũng không hề yên ổn, anh mơ rất nhiều, trong mỗi giấc mơ đều có Lục Tuyết Minh.
Có lúc là buổi chiều mùa đông, Lục Tuyết Minh nằm trên thảm cỏ ấm áp, ôm con mèo Điềm Phi cùng ngủ trưa. Có lúc là đêm mưa sấm chớp, Lục Tuyết Minh nằm úp trên người anh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, khẽ r.ê. n r.ỉ. Hoặc là sáng sớm ven biển, Lục Tuyết Minh khoác tay anh, cùng đứng trong gió lạnh chờ ngắm bình minh.
Lục Tuyết Minh trong những giấc mơ ấy luôn cười rạng rỡ, ánh mắt chứa chan yêu thương, tựa vào Lâm Tiêu, còn dính người hơn cả Điềm Phi, cũng biết cách làm nũng hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!