Dương Chí Hanh vừa gọi xong món, ngẩng đầu lên liền thấy Lục Tuyết Minh đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Thầy Lục?" Dương Chí Hanh gọi y một tiếng.
Lục Tuyết Minh hoàn hồn, nhìn thấy thực đơn được đưa đến trước mặt, vội nhận lấy: "Xin lỗi nhé."
Dương Chí Hanh cười: "Không sao, cậu cứ xem thử muốn ăn gì. Món ở đây đều rất ngon."
Lục Tuyết Minh lật từng trang thực đơn, nhưng chẳng có gì khiến y cảm thấy hứng thú.
Dương Chí Hanh đưa y đi ăn món Brazil, khẩu vị của món này khá độc đáo. Dù cũng là món cay, nhưng chỉ nhìn hình ảnh, y đã biết không phải loại mình thích.
Lục Tuyết Minh không chọn được món nào, đành trả thực đơn lại cho Dương Chí Hanh: "Thôi để anh quyết định đi, tôi sao cũng được."
Dương Chí Hanh liền gọi thêm hai món với nhân viên phục vụ bên cạnh.
Trước đó, anh đã hỏi Lục Tuyết Minh có ăn cay được không. Lục Tuyết Minh có khẩu vị ăn cay khá giống Lâm Trĩ Ngu nhưng do y bị viêm ruột nhạy cảm, phải kiêng cữ. Vì thế, y bảo với Dương Chí Hanh rằng cay vừa là ổn.
Nhưng do chưa từng thử món Brazil, y không ngờ rằng hương vị của món này lại đậm đến thế. Dù Dương Chí Hanh đã dặn dò trước, khi món ăn được dọn lên, Lục Tuyết Minh vẫn hơi nhíu mày.
Món này thực sự không phải cay bình thường.
Nhìn trên bàn nào là hải sản cà ri, nào là mấy món đỏ au đầy ớt, y bắt đầu hối hận vì đã tùy ý để Dương Chí Hanh quyết định. Rõ ràng người ta đã chủ động hỏi y muốn ăn gì, tại sao y lại khách sáo mà đáp: "Anh cứ quyết định đi."
Dương Chí Hanh ăn được mấy miếng, thấy Lục Tuyết Minh chỉ gắp một đũa rồi không động đậy gì nữa, bèn hỏi có phải không hợp khẩu vị không.
Lục Tuyết Minh mỉm cười nói không có, rồi gắp thêm một miếng ăn, sau đó hỏi: "Đúng rồi, anh cần tượng điêu khắc chân dung phong cách gì? Có mẫu sẵn không?"
Dương Chí Hanh lấy từ ví ra một tấm ảnh: "Đây là ông nội tôi, chính ông là người sáng lập nên công ty của gia đình. Năm nay công ty tổ chức lễ kỷ niệm, cũng trùng dịp ông mừng thọ bảy mươi, tôi muốn tạc một bức tượng đặt tại sảnh chính tầng trệt."
Nói xong, anh lại lấy điện thoại mở album ảnh đưa cho Lục Tuyết Minh: "Đây là sảnh chính, tôi đã chụp từ nhiều góc độ, cậu trượt sang phải để xem thêm."
Lục Tuyết Minh cầm lấy, lật từng tấm ảnh. Phong cách trang trí của sảnh rất trang nhã, chiều cao trần nhà chắc khoảng mười mét. Chỉ riêng chiếc đèn chùm pha lê kiểu Trung Hoa cỡ lớn và bức tranh thêu hoa lan khổng lồ ở khu vực tiếp khách đã đủ gây ấn tượng mạnh.
Xem xong, y trả lại điện thoại cho Dương Chí Hanh: "Vậy anh cần bức tượng kích cỡ thế nào?"
Dương Chí Hanh đáp: "Kích thước bằng người thật. Tôi sẽ gửi số đo của ông nội cho cậu. Có thể thêm WeChat không để tiện trao đổi?"
Lục Tuyết Minh mở mã QR để anh quét. Sau khi nhận được dữ liệu, y lại nói: "Chỉ dựa vào ảnh thôi thì khó làm ra cảm giác chân thực lắm. Có thể sắp xếp để tôi gặp ông nội anh không?"
Sắc mặt Dương Chí Hanh thoáng vẻ khó xử: "Được, nhưng ông tôi hiện tại ngồi xe lăn, không đứng lên được, có ảnh hưởng đến việc cậu sáng tác không?"
Lục Tuyết Minh khẽ nhíu mày.
Làm tượng chân dung người thật lý tưởng nhất là có thể đối chiếu trực tiếp với người mẫu thật. Tuy nhiên, ông nội của Dương Chí Hanh hiện ngồi xe lăn, nhưng anh lại muốn tạc hình dáng đứng của ông như hồi còn trẻ dựa trên những tấm ảnh cũ. Điều này buộc phải dựa vào tưởng tượng.
Sở dĩ những tác phẩm điêu khắc chân dung của Lục Tuyết Minh sống động như thật là vì y không thích phụ thuộc vào trí tưởng tượng.
Y nói ra những băn khoăn của mình, Dương Chí Hanh im lặng một lúc, sau đó đáp: "Trước đây tôi cũng từng nhờ một nhà điêu khắc làm tượng dựa trên ảnh, nhưng có lẽ vì vậy nên thành phẩm tôi không hài lòng. Yêu cầu của cậu rất hợp lý, nhưng ông tôi quả thực không thể đứng được nữa."
"Hay là thế này nhé," Dương Chí Hanh tiếp tục, "Vóc dáng của tôi và ông nội rất giống nhau, tôi có thể làm người mẫu cho cậu. Sau khi hoàn thành, cậu chỉ cần thay đổi khuôn mặt thành của ông là được."
Đề xuất này có phần "chữa cháy" nhưng thực sự giải quyết được vấn đề. Lục Tuyết Minh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Vậy khi nào thì thuận tiện cho anh?"
"Tôi mới vừa về nước, thời gian rảnh khá nhiều nên chủ yếu phụ thuộc vào lịch trình của cậu." Dương Chí Hanh nói.
Lục Tuyết Minh liền lấy điện thoại ra, mở lịch làm việc và chỉ vào mấy khung giờ. Y chọn buổi tối thứ tư, thứ năm và cả ngày chủ nhật.
Dương Chí Hanh xem xong thì bảo không thành vấn đề nhưng do thời gian gấp gáp nên hỏi liệu y có muốn bắt đầu ngay tối nay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!