Bên trong phòng tắm mờ ảo bởi làn hơi nước, Lục Tuyết Minh đang nằm thư giãn trong bồn mát
-xa và dần chìm vào giấc ngủ mơ màng thì điện thoại bỗng reo lên.
Y lười biếng nhấc chân, vốn không định để ý, nhưng tiếng chuông cứ lặp lại mãi cho đến khi ngắt quãng, y đành đứng dậy, bước đến lấy điện thoại trên bồn rửa tay.
Trên màn hình hiện lên hai chữ "Trĩ Ngu," Lục Tuyết Minh ấn nút nhận cuộc gọi, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe giọng quan tâm quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia:
"Cậu vẫn ổn chứ? Sao cả ngày không trả lời tin nhắn của tôi?"
Lục Tuyết Minh tựa vào bồn rửa tay, da y đỏ ửng lên sau khi ngâm lâu trong nước nóng, những giọt nước từ từ trượt xuống theo đường cong mềm mại của eo lưng, hòa cùng hình xăm giọt nước mắt xanh rơi vào nơi mà gương không thể soi tới. Y vén mái tóc ướt trước trán sang một bên, đáp:
"Không sao, tôi ngủ cả ngày, không xem điện thoại thôi."
Lâm Trĩ Ngu(*) quen biết với y đã bốn năm, rất hiểu tính cách của y. Dù biết rằng y không cần sự an ủi yếu ớt này, nhưng cậu vẫn muốn nói vài câu động viên.
"Cậu đừng quá để tâm, lần đầu đăng ký mà được chọn đã rất tốt rồi. Khi xưa tôi còn phải đăng ký hai lần mới được chọn cơ."
Lục Tuyết Minh mỉm cười nhẹ, dù trên mặt có ý cười nhưng giọng nói lại chẳng mấy thoải mái: "Cậu đừng an ủi tôi nữa, tôi không sao đâu."
Lâm Trĩ Ngu im lặng, cả hai không nói gì thêm, chỉ nghe tiếng thở dài rất khẽ từ đầu dây bên kia.
"Vậy kỳ thi đánh giá nửa cuối năm cậu có định đăng ký không? Hay là nghỉ ngơi đến năm sau rồi đăng ký lại?" Lâm Trĩ Ngu hỏi.
"Tất nhiên là đăng ký rồi." Lục Tuyết Minh quay người, nhìn vào hình ảnh của mình trong gương: "Tôi không muốn lãng phí thời gian."
"Còn người mẫu thì vẫn chọn Nhuận Khải à?"
"Tôi sẽ tìm người mẫu khác, Nhuận Khải không tạo được cảm giác như mong muốn."
Lâm Trĩ Ngu đồng ý: "Cũng được, thay người mẫu mới có thể sẽ khơi gợi thêm cảm hứng. Có cần tôi giúp để ý không?"
"Ừ." Lục Tuyết Minh đáp. Sau đó, hai người trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy. Đặt điện thoại xuống, cảm xúc mà y đã cố gắng kìm nén lại trỗi dậy. Y nhìn bồn tắm mát
-xa vẫn đang tạo những gợn sóng, nhưng cũng chẳng còn hứng thú tiếp tục ngâm mình, đành đứng dưới vòi sen tắm qua loa rồi bước ra.
Tối qua y uống quá chén, lại nhìn thấy gương mặt Lâm Tiêu trên một người xa lạ, tâm trạng thực sự tồi tệ đến cực điểm. May mà có Lục Vân Ni bầu bạn, nên dù sau đó y có uống đến mức quên trời đất cũng không có sự cố gì. Chỉ là y không chắc mình có nói ra những điều không nên nói hay không.
Nghĩ đến tính cách của Lục Vân Ni, nếu biết y thích đàn ông, chắc chắn sẽ không để y yên ổn ngủ đến giờ này.
Vừa suy nghĩ mông lung, Lục Tuyết Minh vừa thay đồ, mang theo điện thoại sang gõ cửa phòng bên cạnh.
Lục Vân Ni mở cửa, thấy y đã ăn mặc chỉnh tề thì hỏi: "Tỉnh rồi à? Đầu có đau không?"
Lục Tuyết Minh lắc đầu: "Ra ngoài ăn tối đi."
Lục Vân Ni nghiêng người, để lộ chiếc bàn trà với tập tài liệu và laptop đặt trên đó: "Tối nay chị bận rồi, địa điểm triển lãm tranh lần tới gặp chút vấn đề, em tự đi ăn đi."
Với công việc của chị ấy, gần như không có ngày nghỉ thật sự. Lục Tuyết Minh bèn hỏi: "Vậy có cần em mang đồ ăn về cho chị không?"
Lục Vân Ni chưa kịp trả lời thì điện thoại đặt trên bàn trà lại reo lên. Chị vội vàng dặn dò vài câu rồi đóng cửa, để Lục Tuyết Minh tự mình ra ngoài.
Trong lúc chờ thang máy lên, y lấy điện thoại ra xem lịch trình. Lần này về lại Tân La, y chỉ ở đây sáu ngày. Từ ngày mai sẽ tham gia hội thảo học thuật của Đại học Mỹ thuật Tân La liên tục hai ngày, sau đó giảng hai tiết học, rồi dành ngày cuối cùng để tham quan triển lãm tại Bảo tàng Mỹ thuật thành phố, sau đó liền có thể trở về Phương Châu.
Nghĩ đến việc sau khi về sẽ phải tiếp tục lịch giảng dạy và công việc tại xưởng vẽ, cũng như chuẩn bị cho kỳ thi đánh giá chứng chỉ điêu khắc, y cảm thấy có chút căng thẳng. Cuối cùng y cũng không còn hứng thú ra ngoài ăn nữa, đành vào nhà hàng kiểu Tây trên tầng 46 của khách sạn để dùng bữa.
Nhân viên phục vụ dẫn y đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Lúc này vừa đúng bảy giờ rưỡi tối, nhà hàng đông khách nên y không nhận ra Lâm Tiêu ngồi cách đó hai hàng ghế. Lâm Tiêu cũng đang cúi đầu trả lời email nên không phát hiện ra y ngay lập tức.
Lục Tuyết Minh gọi một phần sườn cừu và một chai rượu, chờ nhân viên rời đi thì quay sang ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!