Chương 19: Tôi thực sự mệt rồi

Lục Tuyết Minh nhìn đống tượng điêu khắc chất ở góc tường, trong đó có hai cái bị lệch do Lâm Tiêu uống say tối qua làm va vào. Y định bước tới chỉnh lại, nhưng bị anh giữ tay không buông:  

"Tuyết Minh!"  

Giọng nói của Lâm Tiêu vì căng thẳng mà có phần biến âm, Lục Tuyết Minh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quay lại nhìn anh.

"Anh nghĩ vấn đề giữa chúng ta chỉ là tôi hiểu lầm thôi sao?"  

Lâm Tiêu siết chặt các ngón tay y, môi anh tái nhợt. Dù lý do cuối cùng thật khó nói ra, nhưng giờ không phải lúc để giữ thể diện.  

Anh dời ánh mắt, giọng khẽ khàng: "Anh biết… cả khi bên nhau, anh cũng không thể khiến em thỏa mãn."

Lục Tuyết Minh sững người. Thật ra đây không phải vấn đề nghiêm trọng nhất giữa họ, nhưng y không ngờ Lâm Tiêu lại nhận ra điều đó, thậm chí còn chịu thừa nhận?  

Nhìn dáng vẻ đầy khó xử của anh, Lục Tuyết Minh cuối cùng không thể cứng rắn mãi. 

Y chỉ đành nói: "Những điều này đều không phải quan trọng nhất. Anh vẫn chưa hiểu đâu là vấn đề thực sự."  

Lâm Tiêu nhíu mày: "Là vì em chán ghét anh sao?"  

Lục Tuyết Minh nở một nụ cười gượng gạo, bất lực nói:  

"Lâm Tiêu, từ đầu đến cuối, tôi chưa từng cảm thấy an toàn khi ở bên anh. Anh có nhận ra không? Thật ra anh chưa bao giờ chủ động nói yêu tôi. Có lẽ anh chỉ quen với việc tôi tốt với anh. Nhưng tôi thực sự mệt mỏi rồi, đã sáu năm trôi qua, sao anh còn phải quay đầu lại làm gì?"

Sắc mặt Lâm Tiêu thoáng ngơ ngác, dường như muốn giải thích điều gì, nhưng Lục Tuyết Minh không muốn nghe thêm. Y mạnh mẽ rút tay về, bước đến cửa và lên tiếng đuổi khéo:  

"Được rồi, mọi chuyện đã nói rõ. Sau này chúng ta vẫn có thể làm đồng nghiệp. Anh về đi."  

Lâm Tiêu ngồi trên mép giường, vẫn bối rối không biết phải làm sao. Anh không hiểu tại sao Lục Tuyết Minh lại đưa ra lý do như vậy. 

Không có cảm giác an toàn? 

Mình chưa từng chủ động nói yêu em ấy sao?

Anh muốn phản bác rằng không phải như thế. Anh lắc đầu, cố tìm trong ký ức một điều gì đó có thể chứng minh. Nhưng khi lục lọi hết thảy những kỷ niệm, điều anh nhớ rõ chỉ là hai lần cãi nhau giữa họ. Lần nào cũng kết thúc khi Lục Tuyết Minh nói yêu anh trước, còn anh chỉ đáp lại bằng câu "anh cũng vậy."  

Thế nên… đúng là anh chưa bao giờ chủ động nói sao? 

Với Lục Tuyết Minh, "anh cũng vậy" vốn không thể biểu thị cho "anh yêu cậu."  

Lâm Tiêu cúi đầu, cảm giác thất bại như một đám mây đen dày đặc bao trùm lấy anh. Con mèo nhỏ tên Điềm Đậu nãy giờ nằm yên dưới gầm giường bước ra, cọ cọ vào chân anh rồi kêu lên một tiếng "meo" hướng về phía Lục Tuyết Minh.  

Lục Tuyết Minh cúi xuống, vẫy tay gọi nó. Điềm Đậu nghiêng đầu nhìn Lâm Tiêu một cái, sau đó mới bước đến bên y.  

Lục Tuyết Minh ôm nó vào lòng, v. uố. t v. e bộ lông mềm mại và ấm áp, trong lòng dần bình tĩnh hơn, lại hối thúc Lâm Tiêu lần nữa.  

Lần này, Lâm Tiêu không níu kéo nữa. Anh lặng lẽ đứng lên đi ra ngoài. Nhưng khi lướt qua y, anh vẫn thốt ra một câu:  

"Xin lỗi."  

Lục Tuyết Minh đóng cửa lại, hôn nhẹ lên đầu Điềm Đậu rồi đi tắm.  

Trong lúc nước lạnh xối lên người y, Lâm Tiêu cũng đã rời khỏi ký túc xá, lái xe lang thang trong vô định.  

Những lời Lục Tuyết Minh nói không nhiều nhưng đủ khiến Lâm Tiêu tỉnh ngộ. Hóa ra những gì anh nghĩ không phải là vấn đề thực sự, mà chính những điều anh bỏ qua mới là lý do khiến Lục Tuyết Minh mất hết hy vọng vào anh.  

Lâm Tiêu siết chặt vô lăng, nhìn đèn đỏ đang đếm ngược phía trước, bỗng dưng có một cảm giác muốn đạp ga lao đi.  

Nhờ lời nhắc nhở của Lục Tuyết Minh anh dần nhớ lại nhiều chi tiết bị bỏ qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!