Lục Tuyết Minh bắt tay với anh, mỉm cười đáp lại: "Xin chào."
Sau khi chào hỏi, Lương Khởi Hạc dẫn Dương Chí Hanh lên phòng sách trên lầu, còn Lục Tuyết Minh thì theo Lâm Trĩ Ngu trở lại bếp để giúp đỡ.
Bữa trưa hôm nay vốn được giao cho dì Bích – giúp việc của nhà họ Lương chuẩn bị, nhưng vì khách mời không nhiều nên Lâm Trĩ Ngu cũng muốn tự mình vào bếp nấu cho Lương Khởi Hạc ăn, vì vậy chỉ có Lục Tuyết Minh ở bên cạnh phụ giúp.
So với tài nấu ăn điêu luyện của Lâm Trĩ Ngu luyện được mấy năm nay, Lục Tuyết Minh kém hơn nhiều. Phòng ký túc xá của y cũng có một căn bếp nhỏ đơn giản, nhưng vì thường xuyên bận rộn lại sống một mình nên y thường lười nấu ăn, hầu như toàn gọi đồ ăn bên ngoài.
Nhìn Lâm Trĩ Ngu đeo tạp dề bận rộn một cách thuần thục, y không khỏi thở dài: "Nếu học trò của cậu thấy cảnh này, không biết sẽ bàn tán thành cái gì nữa."
Lâm Trĩ Ngu không quay đầu lại, tiếp tục lật miếng thịt chiên trong chảo: "Có gì mà bàn tán chứ, ai ở nhà mà không như vậy."
Lục Tuyết Minh nhận lấy chiếc đĩa bẩn mà cậu đưa qua, đặt dưới vòi nước rửa, tiện thể đùa: "Hay là cậu làm người mẫu cho tôi đi, chỉ cần mặc tạp dề nấu ăn thôi. Bức tượng sẽ có tên là Người vợ đảm đang họ Lâm, ý tưởng mới lạ này, nói không chừng tôi chỉ cần một lần là qua."
Nói xong, Lục Tuyết Minh bật cười, Lâm Trĩ Ngu cũng không giận, ngược lại còn hỏi với giọng quan tâm: "Cậu đã gặp bao nhiêu người mẫu rồi mà vẫn chưa có ai ưng ý à?"
Lục Tuyết Minh rửa sạch nước trên đĩa: "Cậu cũng biết tìm được người mẫu vừa ý khó đến thế nào mà."
Lâm Trĩ Ngu nói: "Hay cậu thử tìm lại những người mẫu cũ xem?"
Động tác lau đĩa của y khựng lại, trong đầu thoáng qua một gương mặt.
Đó là người mà trong số tất cả các người mẫu từng thử, y cảm thấy có thể mang đến cho mình nhiều cảm xúc và hứng sáng tác nhất. Nhưng nghĩ đến quá khứ đầy những chuyện không muốn nhớ giữa hai người, y biết rằng, chỉ có người ấy là tuyệt đối không thể nào.
Lâm Tiêu mà Lục Tuyết Minh nhớ đến lúc này vẫn đang ngủ trên giường. Anh uống hết một chai rượu Black Label với cái bụng đói, say đến mức không thể so với lúc bình thường, đến nỗi Trần Hạ Hoà gọi mấy lần anh cũng không nghe, mãi đến hơn một giờ trưa mới tỉnh.
Nhìn trần nhà xa lạ, Lâm Tiêu thoáng có chút ngơ ngác. Cảm giác say xỉn này đã lâu lắm rồi anh chưa trải qua, đến nỗi khi vừa ngồi dậy, anh đã thấy trời đất quay cuồng, khó chịu muốn nôn.
Anh chống tay lên thành giường nghỉ ngơi một lúc mới cảm thấy đỡ hơn, cuối cùng nhận ra mình đang ở trong phòng của Lục Tuyết Minh. Nhưng anh chẳng có chút ấn tượng gì về việc mình làm thế nào mà về được đây, chỉ nhớ đã uống rượu ở quán bar, sau đó Trần Hạ Hoà đến, rồi sau đó thì sao?
Làm thế nào mà anh lại gặp được Lục Tuyết Minh?
Phải rồi, Lục Tuyết Minh đâu?
Lâm Tiêu định đứng dậy thì phát hiện trên tủ đầu giường có một mảnh giấy.
Đó là giấy ghi chú mà đối phương để lại, chỉ có hai câu ngắn gọn: "Hôm nay tôi có việc không ở nhà, anh tỉnh thì về đi."
Lâm Tiêu cầm tờ giấy, cố gắng hồi tưởng mãi vẫn không nhớ ra được chuyện xảy ra sau đó, liền gọi cho Trần Hạ Hoà để hỏi.
Trần Hạ Hoà kể lại toàn bộ sự việc tối qua, biết được rằng Lục Tuyết Minh đã xuống lầu để đỡ anh, còn cho anh ngủ trong phòng mình, Lâm Tiêu vẫn ngơ ngác, hỏi đi hỏi lại hai lần: "Thật sao?"
Trần Hạ Hoà hiểu được tâm trạng của anh, nói: "Tôi lừa cậu làm gì? Tuyết Minh vốn là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Nếu cậu ta thật sự không còn tình cảm, liệu có để cậu nằm trên giường mình không? Đổi lại là tôi, tôi đã cho cậu ngủ ở cửa rồi, dù gì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra."
Lâm Tiêu cúp máy, nhìn lại tờ giấy ghi chú rồi bấm số gọi cho Lục Tuyết Minh.
"Uống chút sữa đi, giải rượu đó." Lâm Trĩ Ngu cầm cốc sữa đi ra ban công, đưa cho người đang dựa vào lan can ngắm cảnh.
Lục Tuyết Minh nhận ly sữa nhưng chưa kịp uống thì nhíu mày, đưa tay xoa mắt.
"Sao thế?" Lâm Trĩ Ngu hỏi.
"Mắt tôi có gì đó." Lục Tuyết Minh dùng sức dụi vài cái, mắt đỏ cả lên mà vẫn thấy khó chịu. Lâm Trĩ Ngu bảo y đặt ly sữa xuống, nhẹ nhàng kéo mi mắt y ra rồi thổi nhẹ vào.
"Đỡ hơn chưa?" Lâm Trĩ Ngu hỏi.
Lục Tuyết Minh gật đầu: "Đỡ rồi, cậu vào đi."
Trước bữa ăn, Lương Khởi Hạc vừa xuống lầu đón thêm hai người bạn cũ, đều là những người Lục Tuyết Minh từng gặp qua. Nhưng do không thân thiết, cậu ít nói chuyện. Trong bữa ăn, mọi người bắt đầu uống rượu, không khí rôm rả khiến cậu uống không ít. Sau đó, cậu ra ban công hóng gió để tỉnh rượu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!