Lục Tuyết Minh cảm thấy cơ thể mình cứng đờ. Đã lâu rồi y không tiếp xúc như thế với Lâm Tiêu, giờ đây bị người này ôm chặt, nghe những lời xin lỗi lẩm bẩm từ anh, cảm giác trong lòng y thật sự lẫn lộn, không thể hiểu hết cảm xúc đang dâng trào.
Nhưng trước khi y kịp phản ứng, Lâm Tiêu lại bắt đầu nói linh tinh.
"Anh không…"
"… Em tin anh…"
"Tuyết… Minh…"
"Tin anh…"
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ, dù không bật đèn, Lục Tuyết Minh vẫn có thể nhìn rõ mặt Lâm Tiêu.
Người này thật sự say mèm, miệng lặp đi lặp lại mấy từ, ghép lại cũng không biết đang muốn nói gì.
Lục Tuyết Minh nắm lấy bàn tay đang ôm chặt eo mình, nói: "Buông ra."
Lâm Tiêu "Ừm" một tiếng, nhưng lại trả lời không đúng câu hỏi: "Thích…"
Lục Tuyết Minh chưa bao giờ đối phó với người say, huống chi lại là Lâm Tiêu. Nhìn người đối diện với nét mặt khổ sở, vẻ mặt lẫn lộn giữa đáng thương và mơ hồ, y cảm thấy có chút không nỡ.
Tuy nhiên, cảnh im lặng này không kéo dài lâu, rất nhanh có một cảm giác rõ ràng khiến y tỉnh lại. Y vội vàng nắm chặt tay Lâm Tiêu, rồi khéo léo tách ngón tay của anh ra.
Lâm Tiêu đột nhiên mất đi sự ấm áp, tay anh khua lung tung một hồi mà không nắm được gì, miệng lại lẩm bẩm gọi tên Lục Tuyết Minh. Nhưng anh thật sự say quá, nhanh chóng lại im bặt.
Lục Tuyết Minh ngồi trên sàn cạnh giường, vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Tiêu.
Cảm giác vừa rồi quá rõ ràng, rõ ràng đến nỗi Lục Tuyết Minh không thể tự lừa mình là do ảo giác. Nhưng làm sao mà Lâm Tiêu lại vừa gọi tên y lại vừa…
Y dùng tay nắm chặt tóc mái, cảm thấy trong lòng vừa khó chịu lại vừa rối bời. Không thể kiên nhẫn thêm nữa, y quyết định không quan tâm đến Lâm Tiêu đang nằm dưới đất, rồi đi ra ban công để tỉnh táo lại.
Gió đêm nay nóng hơn nhiều so với hôm ở đảo Thư Lan, dưới ánh đèn đường, mấy con bướm bay qua bay lại, tạo ra những chuyển động ánh sáng giống như tâm trạng rối bời của y. Lục Tuyết Minh quay người lại, tựa vào lan can ngước lên nhìn bầu trời đêm.
Mặt trăng cong cong một nửa ẩn sau đám mây, hình dáng ấy khiến y nghĩ đến hình xăm ở thắt lưng, ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phía căn phòng.
Ngày xưa, để làm vui lòng Lâm Tiêu, y đã làm nhiều chuyện ngớ ngẩn, trong đó có cả hình xăm này. Khi đó, y chọn vị trí trên thắt lưng là vì muốn Lâm Tiêu nhìn thấy, tưởng rằng sẽ làm tăng thêm sự thú vị trong mối quan hệ của họ. Nhưng đáng tiếc là nó không mang lại hiệu quả gì, ngược lại mỗi lần nhìn thấy y lại nghĩ đến quá khứ.
Lục Tuyết Minh đã từng nghĩ đến việc xóa đi, nhưng thợ xăm nói là không thể làm sạch hoàn toàn mà sẽ còn đau hơn lúc mới xăm. Y định che lại bằng một hình xăm khác, nhưng lựa chọn mãi mà không có hình nào vừa ý, cuối cùng cứ thế để nó tồn tại.
Lục Tuyết Minh thở dài, định vào tủ lạnh lấy bia uống, vừa mở cửa lưới ra thì lại nghe thấy tiếng động từ trong phòng.
Ban đầu y đứng ở chỗ này không thể nhìn thấy nơi Lâm Tiêu ngã xuống, nên khi bước vào, y lập tức ngẩn người.
Lâm Tiêu đang đứng dựa vào tường, không biết đang tìm gì.
Lục Tuyết Minh nghĩ thầm, tên say này sao mà chưa ngủ, bèn hỏi: "Anh tìm gì vậy?"
Lâm Tiêu không quay đầu lại, vẫn tiếp tục mò mẫm trên tường, miệng lẩm bẩm: "Nhà vệ sinh."
Lục Tuyết Minh lập tức hiểu ra, liền kéo Lâm Tiêu đi vào nhà vệ sinh, khi đến cạnh bồn cầu, y định rời đi nhưng lại bị Lâm Tiêu nắm chặt cổ tay: "Vội quá…"
Y đã bị Lâm Tiêu quấy rầy trước đó, sợ lại tiếp tục làm phiền, không suy nghĩ gì nhiều đã giật tay lại, cáu gắt nói: "Vội thì mau kéo quần xuống đi!"
Nói xong, y bước đi thật nhanh, đóng cửa rồi dừng lại một chút.
Y không phải muốn nghe trộm, mà là lo sợ Lâm Tiêu sẽ đuổi theo ra ngoài. May mà Lâm Tiêu không làm ầm ĩ nữa, nhưng khi nghe thấy tiếng động từ khe cửa, trái tim y vẫn không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
Cảnh tượng riêng tư như thế này khiến y nhớ lại những ngày còn ở bên nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!