Chương 15: Lục Tuyết Minh, Lâm Tiêu uống say rồi!

Sau khi Lâm Tiêu nói câu kia, anh quay lại nhìn Lục Tuyết Minh, hỏi: "Vừa rồi em định nói gì?"  

Lục Tuyết Minh nhìn anh rồi lại nhìn cô gái bên cạnh anh – người rõ ràng đang xấu hổ đến mức ngồi không yên. Y chẳng biết phải nói gì nữa, chỉ có thể nhìn thẳng về phía sân khấu, lạnh nhạt đáp:  

"Không có gì."  

Lâm Tiêu thở dài: "Tuyết Minh, thật ra anh là muốn…"  

Lâm Tiêu vừa nói được một nửa, ánh đèn trong hội trường bỗng vụt tắt, sân khấu bừng sáng bởi những ngọn lửa và tia laser. Cùng với giai điệu sôi động, buổi biểu diễn xiếc chính thức bắt đầu.  

Lục Tuyết Minh lập tức coi như không nghe thấy, quay đầu sang bên kia để trò chuyện với Tiểu Mân.  

Lâm Tiêu chỉ biết bất lực thở dài, nghĩ rằng đợi hết buổi diễn sẽ tiếp tục. Thế nhưng đến khi buổi diễn kết thúc, vừa ra ngoài anh phát hiện điện thoại mình để quên trong hội trường, đành phải quay lại tìm. Lúc trở ra lần nữa, Lục Tuyết Minh đã biến mất.  

Anh gọi cho y. Lần này, cuộc gọi được bắt máy nhưng Lục Tuyết Minh chỉ lạnh lùng nói với anh là không có gì để nói, bảo anh đừng làm những việc vô ích nữa mà lãng phí thời gian rồi cúp máy. Sau đó, những cuộc gọi tiếp theo đều báo là không thể kết nối.

Anh đứng ở giao lộ trong công viên, nhìn xung quanh là những cặp đôi ngọt ngào và các gia đình hạnh phúc, đột nhiên cảm thấy một cảm giác thất bại nghẹn lại trong cổ họng.

Tiếng kêu kinh ngạc của một bé gái vang lên phía trước. Anh ngước mắt, nhìn thấy một quả bóng bay hình trái tim màu trắng từ từ bay lên trời, dây buộc không có ai nắm giữ.  

Ánh mắt anh dõi theo quả bóng, nhìn nó càng lúc càng bay lên cao. Cảm giác ngột ngạt không thể diễn tả được giống như quả bóng kia, lúc nào cũng có thể bị ép nổ tung.

Anh đã cố gắng rất cẩn thận, nhưng Lục Tuyết Minh vẫn không chịu nói chuyện với anh. Lâm Tiêu đi theo con đường lúc nãy trở lại cổng lớn, rồi lên một chiếc taxi.

Tài xế hỏi anh đi đâu, anh nhìn qua cửa kính xe, ngắm nhìn cánh cổng đầy sắc màu của công viên hải dương, sau một lúc mới đáp:  

"Đến Hồng Nguyệt Loan."  

Hành trình từ công viên hải dương đến Hồng Nguyệt Loan mất hơn một tiếng. Trên xe, anh không nói một lời, cũng không cử động gì nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.  

Khi đến nơi, trời đã nhá nhem tối.  

Anh đi dạo quanh khu vực này mà không có mục đích, cuối cùng bước lên tầng thượng của một trung tâm thương mại. Toàn bộ tầng này là khu vực trưng bày váy cưới. Nhiều người đang ngắm nghía, lựa chọn.  

Nhìn qua lớp kính trải dài theo hình vòng cung của tòa nhà, anh thấy từng bộ váy cưới trắng tinh lộng lẫy khiến người ta hoa mắt. Ánh mắt anh dừng lại ở tấm biển hiệu trên cửa:  

"Baby"s Breath" – Hoa Baby.

Cửa hàng này được trang trí theo phong cách tinh tế, mọi nơi đều có sự hiện diện của loài hoa này. Những bông hoa nhỏ xíu màu trắng làm anh nhớ về mùa đông năm ấy, khi một đợt không khí lạnh khiến khu vực miền Nam bất ngờ có tuyết rơi.  

Dù không thể so với tuyết ở Phương Châu, đó vẫn là lần đầu tiên Lục Tuyết Minh cùng anh nhìn thấy tuyết kể từ khi hai người ở bên nhau.  

Lục Tuyết Minh khi ấy phấn khích vô cùng, sáng sớm đã kéo anh ra ngoài hẹn hò, chụp không ít ảnh.  

Khi đi ngang qua một tiệm hoa, hai người thấy một bó hoa baby màu xanh tím điểm chút tuyết đọng. Khung cảnh ấy mang một vẻ đẹp lãng mạn khó tả.  

Lục Tuyết Minh rất thích, nhất quyết đòi anh mua. Vì không muốn tuyết trên hoa tan nhanh, hai người nấn ná mãi bên ngoài.  

Sợ y cảm lạnh, anh định kéo y vào trung tâm thương mại. Nhưng trong lúc không để ý, anh vấp phải một viên đá nhô lên. Lục Tuyết Minh vội đỡ lấy anh. Đợi khi đứng vững lại, cả hai nhìn xuống mới phát hiện bó hoa đã bị đè bẹp giữa hai người.  

Hình ảnh Lục Tuyết Minh cúi đầu, im lặng đầy thất vọng khi ấy vẫn hằn sâu trong tâm trí Lâm Tiêu đến tận bây giờ.  

Trước cửa hàng cưới là một bó hoa baby trắng muốt, xen giữa là hai chiếc nhẫn đôi treo lủng lẳng trên sợi chỉ mảnh mai.  

Lâm Tiêu thu tay trong túi áo. Nếu có cơ hội, anh thực sự muốn bù đắp lại những thiếu sót của mình.  

Nhưng liệu anh còn có cơ hội đó không?  

Cặp đôi đứng chắn tầm mắt của Lâm Tiêu. Cô gái cầm lên chiếc nhẫn treo giữa những bông hoa, nói gì đó với bạn trai. Cả hai cười ngọt ngào rồi cùng bước vào cửa hàng.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!