Những suy nghĩ trong đầu càng lúc càng trôi xa, Lục Tuyết Minh máy móc ăn từng thìa kem. Lâm Tiêu vẫn luôn chú ý đến y, thấy y ăn miễn cưỡng như vậy, anh lên tiếng:
"Nếu khó ăn thì đừng ăn nữa, để anh mang đi vứt cho."
Nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, Lục Tuyết Minh do dự một lát rồi đưa cây kem cho anh.
Lâm Tiêu đi đến thùng rác cách đó mười mấy mét để vứt đi. Lục Tuyết Minh dõi theo bóng lưng anh, trong lòng không rõ rốt cuộc điều này có ý nghĩa gì.
Hơn nữa, tại sao chuyện như vậy lại khiến y cảm thấy bực bội chứ?
"Cậu ơi."
Giọng của Tiểu Mân vang lên bên cạnh. Lục Tuyết Minh quay lại nhìn, thằng bé ăn đến nhem nhuốc cả miệng, thậm chí còn làm bẩn cả quần áo. Y đành lấy khăn tay ra lau cho Tiểu Mân, đợi Lâm Tiêu quay lại thì nói:
"Để tôi đưa thằng bé đi rửa tay."
Lâm Tiêu gật đầu. Lục Tuyết Minh dắt tay Tiểu Mân rời đi, nhưng đi được vài bước, y nhận ra có gì đó không ổn. Quay đầu lại nhìn, y thấy Lâm Tiêu vẫn đi theo phía sau.
Dù đoán được lý do anh xuất hiện ở đây, y vẫn hỏi:
"Anh đi một mình à?"
"Ừm." Lâm Tiêu trả lời.
Lục Tuyết Minh hơi nhíu mày. Trong tình huống này, người ta thường tìm một cái cớ để giấu đi. Sự thẳng thắn của Lâm Tiêu khiến y không biết phải nói gì thêm, chỉ đành đáp:
"Thế thì vậy đi, hôm nay cảm ơn anh nhé."
"Tuyết Minh," Lâm Tiêu gọi y lại, "Chúng ta đi cùng nhau đi. Một mình em chăm thằng bé sẽ mệt lắm."
Lục Tuyết Minh không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt đáp: "Không cần đâu."
Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ rời đi, Lâm Tiêu trầm ngâm một lát rồi bước theo sau.
Lần này, Lục Tuyết Minh không quay đầu lại, nhưng y có thể cảm nhận được anh vẫn bám sát, bởi Tiểu Mân cứ quay lại nhìn phía sau. Cuối cùng, chưa đến được nhà vệ sinh, y đã không nhịn nổi nữa, dừng lại trừng mắt với Lâm Tiêu:
"Anh còn đi theo làm gì?"
Lâm Tiêu điềm nhiên đáp: "Trùng hợp thôi, anh cũng đang trên đường đi nhà vệ sinh."
Lý do chính đáng của anh khiến Lục Tuyết Minh nghẹn lời, chẳng biết nói gì thêm, đành tiếp tục đi. Đến nhà vệ sinh, Lâm Tiêu không vào trong, chỉ rửa tay rồi lấy điện thoại ra xem.
Lục Tuyết Minh tự nhủ không quan tâm đến anh nữa, tập trung giúp Tiểu Mân rửa sạch tay, sau đó dẫn thằng bé vào toilet. Khi y đưa Tiểu Mân ra ngoài, Lâm Tiêu đã không còn ở chỗ cũ.
Y nghĩ Lâm Tiêu đã đi, vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại phát hiện anh đứng trong khu vực hút thuốc ở góc đối diện, tay kẹp một điếu thuốc, từng đợt khói trắng lượn lờ.
Nhìn anh lúc này, y thoáng ngây người.
Trước đây, Lâm Tiêu cực kỳ ghét mùi thuốc lá, ghét đến mức chỉ cần có người hút thuốc đi ngang qua, anh sẽ nhíu mày ngay. Rốt cuộc từ khi nào, một người từng ghét thuốc lá như vậy lại bắt đầu hút thuốc?
Cảm giác này giống như khi y thấy Điềm Phi trong video chúc mừng sinh nhật. Sự thân thuộc ngày xưa đã biến mất, chỉ còn lại sự xa cách mơ hồ qua màn hình.
Y chưa từng có cơ hội cùng Điềm Phi đón sinh nhật. Khi đó, Điềm Phi đúng lúc bị ốm, phải nằm lại bệnh viện thú y suốt một thời gian dài. Mãi đến khi xuất viện, hai người họ đã chia tay.
Nghĩ đến đoạn video đó, y thấy nó thật mỉa mai. Y biết khi đó ý định của Lâm Tiêu chỉ là muốn giúp y phân tán sự chú ý, nhưng việc cho y xem một video như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Trong đầu y không kìm được hiện lên hình ảnh Lâm Tiêu hát bài chúc mừng sinh nhật. Một âm thanh đột ngột vang lên trong tâm trí, cắt ngang tiếng cười của anh.
Lục Tuyết Minh ngẩn người một chút, cuối cùng nhớ ra điều mình đã quên lúc trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!