Lục Tuyết Minh vội đuổi theo, thấy cháu trai đang bám lấy chân của bức tượng bạch tuộc định trèo lên, liền ngăn lại nói mình không được làm thế. Nhưng cậu bé chẳng thèm để ý, nhất định phải trèo lên. Y đành phải áp dụng kinh nghiệm mà cô Hứa truyền lại, chỉ tay về phía quầy bán bóng bay gần cổng:
"Tiểu Mân, để cậu mua bóng bay cho con được không? Có bóng bay rồi, chúng ta sẽ vào xem cá heo biểu diễn."
Tiểu Mân đưa mắt nhìn theo hướng y chỉ, lập tức cười tươi vỗ tay, rồi kéo Lục Tuyết Minh chạy thẳng lại quầy bán bóng bay.
Lục Tuyết Minh thở phào nhẹ nhõm, sau khi mua bóng bay liền đưa cậu bé qua cửa soát vé. Hôm nay là cuối tuần, công viên hải dương chật kín các gia đình đưa con đi chơi, khu vực gần tòa kiến trúc biểu tượng ở cổng vào đâu đâu cũng thấy người chụp ảnh. Y cũng lấy điện thoại ra, theo yêu cầu của chị họ, chụp vài tấm cho Tiểu Mân.
Cậu nhóc hơn năm tuổi này đang ở giai đoạn tinh nghịch nhất, tràn đầy năng lượng. Lục Tuyết Minh dẫn cậu vào khu vực "Kỳ Quan Đại Dương," trước khi vào phải đi qua một đường hầm dài dưới đáy biển. Tiểu Mân cầm bóng bay, háo hức chạy qua chạy lại, nhìn những sinh vật biển bơi lội trên đầu và hai bên, liên tục hỏi cái này là gì, cái kia là gì.
Trong khu trưng bày đầy trẻ con như vậy, giọng của Tiểu Mân không hề lạc lõng, nhưng Lục Tuyết Minh thì bị cậu bé hành cho không được nghỉ lấy một giây. Khó khăn lắm mới tới khu xem biểu diễn cá heo, Tiểu Mân lại phấn khích đến mức không ngồi yên, kéo tay y hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Lục Tuyết Minh không quen chăm trẻ con, không thể theo kịp những câu hỏi liên tục của cậu bé. Hỏi mãi không được hồi đáp, Tiểu Mân cảm thấy chán, liền quay sang chơi đùa với một cậu nhóc tầm tuổi ngồi gần đó.
Lục Tuyết Minh liếc nhìn bố mẹ của cậu nhóc kia, người lớn chỉ mải mê cúi đầu dán mắt vào điện thoại, có lẽ cũng đã quá mệt mỏi nên chẳng quan tâm đến tình huống xung quanh.
Y để mặc hai đứa trẻ chơi đùa, cũng lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Trong WeChat có hơn ba mươi tin chưa đọc. Y lần lượt mở từng cái, phần lớn là học sinh gửi về hỏi bài tập, còn lại là thông báo và phân công nhiệm vụ trong nhóm công tác của giáo viên.
Y định gõ một câu "Đã nhận" thì màn hình tự động kéo lên, có ai đó vừa nhắn trước y.
Ban đầu, Lục Tuyết Minh không chú ý lắm. Đây là nhóm chung của trường, có hàng trăm người, đa phần y không quen biết. Nhưng khi tin nhắn của người kia hiện ra, y lập tức bị ảnh đại diện của họ thu hút.
Đó là hình một chú mèo Anh lông ngắn, toàn thân trắng muốt. Qua tấm hình nhỏ, có thể thấy mèo đang nằm. Y mở ảnh lớn ra xem, nhận ra trên trán chú mèo có một đốm đen nhỏ bằng móng tay, đôi mắt xanh thẳm, trong veo, ánh nhìn lười biếng hướng về ống kính.
Chẳng phải là Tiểu Điềm Phi* sao?!
Lục Tuyết Minh ngẩn người vài giây mới kịp phản ứng, vội trở lại trang cá nhân của người kia. Tên hiển thị là "Lâm." Giây phút đó, y hiểu ra ngay, đây là tài khoản WeChat của Lâm Tiêu.
Y lại nhìn ảnh đại diện thêm lần nữa, không rõ bức ảnh này được chụp từ lúc nào. Từ khi Lâm Tiêu chuyển đến căn hộ bên cạnh, y chưa từng thấy bóng dáng con mèo nào. Điềm Phi liệu còn ở đây, hay đã được tặng cho người khác rồi?
Nhìn chú mèo ngoan ngoãn và yên tĩnh hơn cả Điềm Đậu, Lục Tuyết Minh không khỏi nhớ lại những ngày xưa.
Điềm Phi là mèo của Lâm Tiêu, nó luôn tỏ thái độ kiêu kỳ với mọi người trừ anh ra. Khi mới chuyển đến sống cùng Lâm Tiêu, dù Lục Tuyết Minh có trêu đùa thế nào, Điềm Phi cũng lười không thèm để ý. Chỉ sau một thời gian sống cùng, nó mới dần dần thay đổi thái độ.
Lục Tuyết Minh ấn nút quay lại, nhưng không ngờ màn hình lại đưa y đến phần ảnh bìa của vòng bạn bè.
Trong số đó là một vài bức ảnh phong cảnh. Y tùy tiện nhấp vào một tấm, nhận ra đó là hình ảnh lá phong đỏ vào mùa thu. Ống kính gần sát mặt đất, hai hàng cây và con đường phủ đầy lá phong bị làm mờ, chỉ có một bóng người xa xa còn giữ được độ nét nhất định.
Dù có khoảng cách nhưng Lục Tuyết Minh vẫn có thể nhận ra dáng vóc vượt trội của người đó. Áo sơ mi đóng gọn ở thắt lưng, cổ dài thanh thoát, mái tóc đuôi ngựa buộc phía sau, hai tay để trong túi quần. Góc chụp rất có chủ ý, nhưng động tác của đối phương lại vô cùng tự nhiên.
Lục Tuyết Minh nhìn chăm chú vào bóng lưng ấy một lúc, ngón tay lướt nhẹ qua màn hình, nhưng không phải quay lại, mà là chuyển sang bức ảnh tiếp theo.
Chùm ảnh này chắc chắn được một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp, bối cảnh rất đẹp, chỉ có Lâm Tiêu, không thấy ai khác. Tám bức ảnh đều là bóng lưng của anh, chỉ có một bức là chụp nghiêng một phần khuôn mặt của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn một cây phong đỏ, ánh nắng xuyên qua khe lá chiếu lên mặt anh, làm nổi bật vẻ mặt tuấn tú, toát lên sự dịu dàng khiến người ta không thể bỏ qua.
Lục Tuyết Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, như bị cuốn vào đó. Đôi mắt của Lâm Tiêu dài và sâu, đồng tử có màu sắc rất đậm. Trước đây, mỗi lần ánh mắt ấy hướng về y, Lục Tuyết Minh luôn có cảm giác như mình đang bị hút vào trong.
Đột nhiên, xung quanh vang lên những tiếng kinh ngạc liên tiếp, Lục Tuyết Minh ngẩng đầu lên, nhận ra cá heo đang thực hiện một động tác khó dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, khiến khán giả vỗ tay tán thưởng.
Y nhìn vào lịch trình chương trình, biết rằng buổi biểu diễn sắp kết thúc. Sau khi bước ra khỏi hội trường, y hỏi Tiểu Mân có đói không, có muốn ăn gì không.
Tiểu Mân bảo muốn ăn hamburger, thế là cả hai đến khu ẩm thực bên cạnh, mua xúc xích hamburger và nước cam. Lục Tuyết Minh không đói, chỉ ngồi nhìn cậu bé ăn. Nhưng cậu nhóc ăn rất nhanh, nước sốt tiêu đen từ xúc xích nhỏ ra vài giọt lên áo, khiến Lục Tuyết Minh phải dẫn cậu đến nhà vệ sinh để lau.
Nhà vệ sinh ở khu này có thiết kế mở một phần, hai bên là nhà vệ sinh nam và nữ, ở giữa là khu vực rửa tay với một chiếc gương rất lớn.
Lục Tuyết Minh vặn khăn ướt, cúi xuống lau cổ cho Tiểu Mân, nhưng cậu bé chỉ im lặng chưa đầy một phút đã lại đòi đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!