Với lý do cao cả và đầy thuyết phục như vậy, những cơn giận chất chứa trong lòng vốn dĩ sắp bùng phát lại như bị một chiếc nút chai chặn kín, khiến Lục Tuyết Minh tức đến mức ngón tay cầm bút cũng run lên.
"Được rồi, cô Lý, cô yên tâm. Vâng, có vấn đề gì chúng ta sẽ trao đổi thêm. Được ạ."
Bên cạnh, tiếng của cô Hứa lại vang lên, kéo Lục Tuyết Minh trở về thực tại. Lúc này y mới nhận ra tình huống hiện tại. Dù sao đi nữa, y cũng không muốn đồng nghiệp biết về quá khứ giữa mình và Lâm Tiêu, đành phải kìm nén thêm lần nữa. Nhưng vì nhịn mãi mà cơn tức ngấm đến dạ dày, y đành sang máy lấy nước rót một cốc uống.
Lâm Tiêu không đuổi theo ngay mà chỉ đứng nhìn bóng lưng y. Đến khi Lục Tuyết Minh quay lại, anh mới thấy nét mặt y đã trở lại bình thường.
Nghĩ rằng họ đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội để trao đổi, Lâm Tiêu định tiếp tục lên tiếng thì cô Hứa tò mò hỏi:
"Thầy Lục, thầy Lâm, tiết học vừa rồi không thuận lợi sao? Sao sắc mặt cả hai kém thế?"
Lâm Tiêu mỉm cười, đáp:
"Rất thuận lợi. Chỉ là tôi và thầy Lục có chút bất đồng về giáo án nên đang trao đổi."
Cô Hứa gật gù, chỉnh lại gọng kính rồi tiếp tục công việc. Lục Tuyết Minh lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tiêu một cái. Giờ đây cũng chẳng còn gì để nói, y bèn đáp:
"Anh về trước đi. Tôi phải chấm bài tập, không thì không kịp."
Lâm Tiêu còn muốn nói thêm nhưng Lục Tuyết Minh đã không thèm nhìn anh nữa, ngồi xuống bàn bắt đầu chấm bài. Lâm Tiêu đành quay về phòng làm việc của mình, lần này đến tận khi tan ca cũng không thấy y đi ngang qua.
Vị trí phòng làm việc của Lục Tuyết Minh nằm ở góc khuất, muốn ra vào đều phải đi ngang qua phòng của Lâm Tiêu. Vì vậy, Lâm Tiêu lại qua kiểm tra xem y đã nguôi giận chưa, nhưng trong phòng chỉ có mình cô Hứa. Cô nói Lục Tuyết Minh đã rời đi từ một giờ trước.
Do phải quẹt thẻ giờ làm, Lục Tuyết Minh đã tan ca sớm một giờ. Lâm Tiêu hỏi liệu có chuyện gì xảy ra không.
Cô Hứa trả lời: "Y đi gặp người mẫu rồi."
"Người mẫu nào?" Lâm Tiêu tò mò.
"Chính là người mẫu điêu khắc cơ thể. Lần trước bài kiểm tra chứng chỉ điêu khắc của y không đạt, dạo gần đây y đang tìm người mẫu mới. Nhưng đã thử năm, sáu người rồi mà đều nói không có cảm giác."
Nghe vậy, Lâm Tiêu lập tức hiểu ra. Loại điêu khắc cơ thể này đòi hỏi khắc họa tỉ mỉ từng đường nét riêng biệt của người mẫu, vì thế người mẫu cần c. ởi s.ạ. ch đứng trước mặt nhà điêu khắc. Nếu người mẫu không gợi được cảm hứng hoặc hai bên không phối hợp ăn ý, sẽ rất khó để tạo ra một tác phẩm tốt, cũng giống như anh khi vẽ tranh vậy.
Sở dĩ anh biết những điều này là vì Lục Tuyết Minh từng không chỉ một lần đề nghị anh làm đối tượng luyện tập.
Thời đó, Lâm Tiêu đã từ chối thẳng thừng trước lời đề nghị này. Lục Tuyết Minh cũng hiểu rằng người bình thường đều khó chấp nhận chuyện đó. Nhưng họ vốn là người yêu, chuyện này cũng xem như một kiểu thú vị. Cũng giống như việc Lâm Tiêu vẽ tranh y trong tình trạng không mặc quần áo, y đâu thấy có gì đáng xấu hổ.
Cuối cùng, sau nhiều lần bị Lục Tuyết Minh thuyết phục, anh mới đồng ý làm một lần. Đó cũng là lần đầu tiên anh làm người mẫu. Kết quả đúng như anh dự đoán, vô cùng khó để thích nghi. Dù anh đã cố thuyết phục bản thân rằng trong con mắt của những người học nghệ thuật, cơ thể con người chỉ là tác phẩm, là nơi chứa đựng linh hồn, nhưng điều đó cũng không giúp ích gì.
Còn Lục Tuyết Minh lại thấy cảm hứng tuôn trào như suối. Mặc dù ánh mắt y nhìn anh có chút si mê, nhưng tác phẩm hoàn thành lại thực sự khiến anh kinh ngạc.
Lâm Tiêu hỏi: "Vậy lần thi tiếp theo của cậu ấy là khi nào?"
"Cụ thể thì tôi không rõ. Tôi và cậu ấy phụ trách các lớp học và môn học khác nhau, bình thường cũng không nói chuyện nhiều." cô giáo Hứa đáp.
Lâm Tiêu cảm ơn cô rồi quay lại văn phòng mình. Sau khi thu dọn đồ đạc, anh đi thẳng về ký túc xá. Trên đường, anh nhận được cuộc gọi từ Trần Hạ Hòa. Hắn báo cáo tình hình của studio trong hai ngày qua, nói rằng triển lãm tranh gặp chút vấn đề và có thể phải thay đổi đối tác tổ chức.
Đây là triển lãm tranh đầu tiên mà Lâm Tiêu tổ chức sau khi trở về nước, trưng bày tổng cộng 24 tác phẩm, đều là những kiệt tác được công nhận trong những năm gần đây. Dự án này được anh bắt đầu thảo luận từ khi còn ở Berlin, đối tác là một doanh nghiệp đáng tin cậy trong nước.
Khi hỏi chi tiết, Trần Hạ Hòa nói rằng có tin đồn tài chính của đối tác này không minh bạch và đang bị điều tra. Mặc dù chưa có thông báo chính thức chứng minh nhưng để an toàn, họ vẫn nên tìm đối tác khác.
Đối tác tổ chức triển lãm là một mắt xích rất quan trọng. Nếu có vấn đề, sẽ gây ra hậu quả khó khắc phục. Lâm Tiêu bèn bảo Trần Hạ Hòa mang tất cả tài liệu cần thiết đến để cùng thảo luận. Hai người ngồi trong phòng của ký túc xá trò chuyện suốt hai giờ đồng hồ.
Trong nước có nhiều doanh nghiệp tổ chức triển lãm tranh, nhưng dù Trần Hạ Hòa đã chuẩn bị kỹ càng, cũng khó tìm được doanh nghiệp nào phù hợp về thời gian ngay lập tức.
Lâm Tiêu dựa lưng vào ghế sofa, cảm thấy đầu đau nhức. Anh xoa thái dương, ánh mắt lại một lần nữa hướng về phía cửa.
Trần Hạ Hòa đứng dậy lấy nước, thấy ánh mắt anh thì hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!