Cả lớp lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao. Lục Tuyết Minh bước đến bên cạnh Lâm Tiêu, tắt micro trên cổ áo, thì thầm hỏi: "Chuyện gì vậy? Tại sao không làm theo giáo án?"
Lâm Tiêu cúi đầu, chuẩn bị đồ vẽ trên bục giảng, nghe vậy cũng tắt micro, ánh mắt nhìn về phía y trở nên dịu dàng: "Em biết đấy, anh không phải lúc nào cũng phát huy tốt, nên tốt nhất vẫn là vẽ em, anh cảm thấy tự tin hơn. Hơn nữa, đây là tiết học đầu tiên, nếu anh không làm tốt sẽ ảnh hưởng đến các tiết sau, cũng khó mà giải thích với hiệu trưởng."
Dù lời giải thích này có hơi gượng gạo, nhưng Lục Tuyết Minh cũng không thể phản bác lại.
Lâm Tiêu quả thật có khuyết điểm này, khi vẽ, anh phụ thuộc nhiều vào cảm giác. Môi trường xung quanh, âm nhạc, thậm chí là tóc của người mẫu nam hôm nay ngắn hơn lần trước một chút, tất cả đều có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến trạng thái của anh, khiến anh không thể tiếp tục vẽ.
Trong hơn một năm họ bên nhau, Lâm Tiêu vẽ nhiều nhất chính là y. Nhưng lúc đầu không phải như vậy, có một lần, Lâm Tiêu dậy sớm, thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào người Lục Tuyết Minh qua cửa sổ, làm nổi bật làn da trắng và xương quai xanh mờ ảo, anh chợt có cảm hứng, lập tức cầm giấy bút lên vẽ.
Đó là lần đầu tiên Lâm Tiêu chủ động vẽ y, mặc dù chỉ là tranh phác thảo đen trắng, nhưng Lục Tuyết Minh vẫn rất trân trọng, giữ mãi đến khi chia tay, chuyển ra ngoài cũng không nỡ vứt bỏ.
Tiếng nói của lớp trưởng đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Tuyết Minh. Y quay lại, nhận ra không biết từ lúc nào tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình. Còn Lâm Tiêu thì đã ngồi xuống, chân phải vắt qua chân trái, đồ vẽ để ngang trên đùi, vẻ mặt thư thái nhìn y. Lớp trưởng thì tiếp tục nhắc nhở: "Thầy Lục, thầy cảm thấy không khỏe sao? Chủ nhiệm Sầm đang quan sát từ phía sau đấy."
Lục Tuyết Minh theo lời nhìn về phía cuối lớp, quả nhiên chủ nhiệm Sầm đang nhíu mày, nhìn chằm chằm vào y.
Đây là tiết học hợp tác đầu tiên, sẽ được tính vào đánh giá giáo viên cuối năm nên chủ nhiệm đích thân đến dự thính. Chỉ cần yêu cầu của Lâm Tiêu hợp lý, y không thể từ chối.
Lục Tuyết Minh trong lòng mắng Lâm Tiêu một câu, đành phải ngồi vào ghế của mình.
Họ ngồi trên những chiếc ghế vuông, đối diện nhau, khoảng cách giữa hai người là một mét. Lần đầu tiên ánh mắt của Lâm Tiêu không hề ngần ngại dừng lại trên khuôn mặt của Lục Tuyết Minh. Y không muốn nhìn anh nhưng vừa quay đi đã nghe thấy Lâm Tiêu dịu dàng nhắc nhở:
"Thầy Lục, xin thầy nhìn thẳng vào tôi, đừng cử động, nếu không tôi sẽ không tìm được cảm giác."
Lâm Tiêu cầm bút chì phác họa, ánh mắt và hành động của anh mặc dù chuẩn bị cho việc vẽ, nhưng không hiểu sao, mỗi khi họ nhìn vào nhau, Lục Tuyết Minh lại cảm thấy không thoải mái.
Cảm giác này mặc dù đã lâu không gặp, nhưng y quá quen thuộc.
Khi còn bên nhau, mỗi lần Lâm Tiêu vẽ y, anh cũng luôn dùng ánh mắt như vậy, rõ ràng không có ý trêu ghẹo, nhưng lại khiến y cảm thấy tâm trạng rối bời, mong rằng cây bút vẽ không phải đang cọ xát trên giấy, mà là đang lướt trên cơ thể mình.
"Thầy Lục, xin hãy ưỡn ngực lên một chút." Giọng Lâm Tiêu cắt đứt dòng hồi tưởng không đúng lúc trong đầu Lục Tuyết Minh, khiến y tỉnh lại, mặt càng trở nên khó coi hơn, còn trừng mắt nhìn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu như không thấy ánh mắt đó, anh không biết có phải cố ý hay không, khi Lục Tuyết Minh đã phối hợp ưỡn ngực lên, anh lại suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, đặt đồ vẽ lên ghế, bước đến gần điều chỉnh tư thế của y.
Lục Tuyết Minh nhìn người này đến gần, chưa kịp hỏi "Anh muốn làm gì", đã cảm nhận được ngón tay của Lâm Tiêu chạm vào cằm mình.
Đầu ngón tay ấm áp, mang theo cách chạm quen thuộc trước đây, dọc theo cằm chạm đến vành tai nhạy cảm của y, khi cơ thể không tự chủ mà căng lên, Lâm Tiêu mới buông tha cho tai của Lục Tuyết Minh, rồi vén tóc của y ra sau tai.
Lục Tuyết Minh tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh lại, thực ra y nên đẩy tay Lâm Tiêu ra, nhưng ánh mắt của các học sinh khiến y không thể hành động quá cảm tính, chỉ có thể nhìn Lâm Tiêu bằng ánh mắt cảnh cáo, hy vọng người này sẽ kiềm chế.
Lâm Tiêu vẫn giữ thái độ chuyên chú, ngoài việc chỉnh lại tóc y, còn kéo khóa áo thể thao của y xuống một chút, làm cho cổ áo đứng lên rồi gấp lại, ngón tay vô tình lướt qua xương quai xanh.
Lục Tuyết Minh nắm lấy tay Lâm Tiêu, cuối cùng không nhịn được, nói: "Thầy Lâm, thầy phải vẽ là đầu và mặt của tôi, không cần phải chỉnh trang quần áo."
Dù trong lòng rất tức giận, Lục Tuyết Minh vẫn duy trì nụ cười, nhưng Lâm Tiêu lại lắc đầu giải thích: "Cổ áo sẽ che mất phần cổ. Thầy Lục, cổ và xương quai xanh của thầy rất đẹp, tôi muốn vẽ."
Chỉ một câu đơn giản "Tôi muốn vẽ" khiến Lục Tuyết Minh lại một lần nữa sững người. Sau khi Lâm Tiêu chỉnh xong, anh trở lại chỗ ngồi, bắt đầu vẽ.
Từ những nét đầu tiên thô sơ, đến những chỉnh sửa tinh tế sau này, Lâm Tiêu thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Lục Tuyết Minh. Mỗi lần ánh mắt đó hướng về phía mình, y đều có thể nhìn thấy quá khứ quen thuộc ẩn sâu trong đó.
Những ký ức vốn dĩ đã phải quên đi, giờ lại giống như khu rừng sau mưa, càng lúc càng hiện rõ ra và sáng tỏ, như một bức tranh sơn dầu đã phai màu, nay được tô lại, rực rỡ và động lòng người.
Người họa sĩ trước mặt y vẫn như ngày nào, với những nét vẽ tỉ mỉ, lại tái hiện y trên giấy như xưa. Ánh mắt ấy chăm chú, động tác lướt bút thành thạo. Nếu không phải vì tiếng ồn ào của học sinh, nếu không phải vì phó lớp trưởng bên cạnh Lâm Tiêu đang quay video quá trình vẽ và chiếu màn hình lên bảng đen, Lục Tuyết Minh chắc chắn sẽ có cảm giác như họ đang quay về quá khứ.
Lâm Tiêu khi bắt đầu vẽ là người hoàn toàn tập trung, anh không thích bị làm phiền. Trước đây, khi Lục Tuyết Minh làm người mẫu cho anh, mỗi lần cảm thấy mệt muốn làm nũng, đều bị yêu cầu đừng làm phiền.
Lúc đó, Lâm Tiêu thực sự rất lý trí và cứng nhắc, từ cách nói chuyện đến cách đối xử, đôi khi làm y nổi giận ngay tức thì, nhưng có lúc những chi tiết nhỏ vô tình lại khiến y cảm thấy người này thực sự yêu mình.
Lâm Tiêu vẽ xong phác thảo, khi chuẩn bị chỉnh sửa chi tiết thì phát hiện Lục Tuyết Minh khẽ động đậy vai, liền dừng lại, quay đầu nói với các học sinh: "Cho thầy Lục nghỉ năm phút nhé, tôi sẽ giải thích một số điểm cần chú ý trong quá trình vẽ vừa rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!