Chương 10: Tiếp theo tôi sẽ lấy thầy Lục làm người mẫu

Lâm Tiêu nói xong liền bắt đầu ăn, Lục Tuyết Minh nhìn anh gắp một miếng lòng xào cay đẫm vị cho vào miệng, nhai kỹ rồi nuốt xuống mà không hề tỏ vẻ khó chịu, sau đó lại gắp đến món lòng bò cay. 

Môi Lục Tuyết Minh khẽ động, cuối cùng cũng phản ứng lại, nghi ngờ hỏi "Không phải anh không ăn cay sao?"

Lâm Tiêu như đã đoán trước câu hỏi này, đợi nuốt xong mới đáp: "Lúc học ở Berlin, bạn cùng phòng thường nấu đồ cay, ăn mãi cũng thành quen thôi."

Lâm Tiêu nhìn thẳng vào Lục Tuyết Minh khi nói, nhưng y không quen với ánh mắt của anh, liền né đi: "Vậy anh cứ từ từ ăn đi, tôi ra ngoài sửa giáo án."

Nói xong y đứng dậy bước đi, Lâm Tiêu cũng không cản, chỉ đặt đũa xuống, nhìn y rồi nói: "Tuyết Minh, chúng ta có thể làm bạn không?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Lục Tuyết Minh hơi sững sờ, nhưng cuối cùng Lâm Tiêu cũng nói rõ ý định, giúp y không cần phải đoán mò. Y không quay lại nhìn Lâm Tiêu, cũng không dừng bước, chỉ trả lời khi đã tới cửa: "Không thể nào."

Lục Tuyết Minh bước nhanh đến văn phòng của Lâm Trĩ Ngu, thấy cửa không đóng thì liền đi vào. Lâm Trĩ Ngu đang cắm cúi viết gì đó trên bàn, còn một thầy giáo khác trong văn phòng đang dọn đồ chuẩn bị ra về, thấy y vào thì chào hỏi một tiếng.

Đợi thầy giáo kia rời đi, Lục Tuyết Minh mới hỏi: "Tối nay có rảnh không?"

Lâm Trĩ Ngu ngẩng lên nhìn y: "Có. Xảy ra chuyện gì à? Sắc mặt cậu kém quá."

Lục Tuyết Minh lắc đầu: "Đợi một lát đi uống với tôi một ly, có chuyện muốn nói."

Thấy y ngồi xuống đối diện mình, Lâm Trĩ Ngu lại hỏi một lần nữa xem rốt cuộc có chuyện gì.

Lục Tuyết Minh không muốn nói ngay bây giờ, dù gì thì tài liệu giảng dạy trên tay y vẫn chưa sửa xong, không thể phân tâm lãng phí thời gian lúc này, liền tập trung vào công việc. Đến khi sửa xong cả bốn trang, y mới gấp tài liệu lại, nói với Lâm Trĩ Ngu: "Tôi đi lấy túi rồi chúng ta đi."

Y trở về văn phòng của mình, Lâm Tiêu đã rời đi, đồ ăn trên bàn đã được đậy nắp. Dù mọi thứ vẫn giữ nguyên như lúc nãy, nhưng cũng đã không còn hương thơm nữa. Nhìn những món ăn ấy, dường như y lại nghe thấy lời nói vừa rồi của Lâm Tiêu.

Kể từ lần tình cờ gặp gỡ ở đảo Thư Lan, y đã không thể hiểu được mục đích quay về của Lâm Tiêu. Lúc ở hội thảo, còn có thể giải thích, dù sao họ đều là cựu học sinh của ngôi trường đó, nghề nghiệp của Lâm Tiêu cũng có liên quan đến ngành học. Sau đó, Lâm Tiêu vào làm ở Học viện Mỹ thuật Phương Chu, chuyển đến ở đối diện nhà y. Mặc dù quá trùng hợp, người ấy cũng không làm gì quá đáng, y ít nhiều có thể thuyết phục bản thân không nghĩ ngợi lung tung nữa.

Nhưng đến vừa rồi thì…

Dù là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra hành động của Lâm Tiêu rất có vấn đề, và lời người ấy sau đó lại càng chứng minh suy đoán của y.

Lâm Tiêu không muốn quay lại với mình nhưng lại muốn làm bạn.

Làm bạn? Với y sao?

Nhìn bát cơm mới chỉ động đũa một lần, Lục Tuyết Minh chỉ thấy buồn cười.

Bọn họ có mối quan hệ gì chứ? Từng chia tay trong hoàn cảnh như vậy, bao nhiêu năm không liên lạc, giờ tự dưng quay lại nói muốn làm bạn với người yêu cũ sao?

Lục Tuyết Minh đặt giáo án lên bàn, cũng chẳng thèm dọn đống thức ăn trên đó, xách túi rồi rời đi.

Trên đường y gọi điện cho người mẫu để dời thời gian gặp. Sau đó cùng với Lâm Trĩ Ngu ăn qua loa tại một tiệm ăn nhẹ rồi mới đến "Mộng Cảnh Đêm Tối."

Quán bar này từng là nơi Lâm Trĩ Ngu làm thêm khi biểu diễn trong trang phục nữ. Sau này, chủ quán là ông Tần gặp vấn đề về tài chính, muốn tìm người đầu tư. Lâm Trĩ Ngu đã kể lại chuyện này cho Lương Khởi Hạc. Anh em thân thiết của Lương Khởi Hạc là Dương Chí Hanh tỏ ra hứng thú nên đã góp vốn vào. Hiện tại "Mộng Cảnh Đêm Tối" có diện mạo mới, sang trọng hơn trước, sân khấu biểu diễn cũng lớn hơn rất nhiều.

Lâm Trĩ Ngu chào hỏi nhân viên giữ cửa rồi dẫn Lục Tuyết Minh vào phòng riêng. Tối nay lão Tần không có mặt nhưng nhân viên phục vụ quen thuộc với họ, liền mang rượu và đồ ăn nhẹ cho cả hai.

Lâm Trĩ Ngu rót rượu, đợi Lục Tuyết Minh uống xong mới hỏi: "Giờ có thể nói rồi chứ?"

Lục Tuyết Minh tự rót thêm hai ly nữa rồi uống cạn, cũng chẳng biết sao lại thế này, bình thường những chuyện không vui y đều dễ dàng nói ra, mà bây giờ lại không biết bắt đầu từ đâu.

Y cứ thế im lặng uống rượu, Lâm Trĩ Ngu đành phải đổi chủ đề, nhắc đến chuyện hôm nay chủ nhiệm Sầm nói với mình về lớp học liên kết, hỏi xem y có từng tiếp xúc với thầy Lâm đó chưa.

Động tác uống của Lục Tuyết Minh chững lại, ánh mắt như có phần mơ hồ dưới ánh nến.

Y nuốt hết vị cay trong miệng xuống, dựa vào sofa nhìn Lâm Trĩ Ngu: "Chính là người họ Lâm đó."

Câu nói này mơ hồ, ban đầu Lâm Trĩ Ngu còn chưa hiểu ý, cho đến khi nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt y, mới phản ứng lại: "Anh ta chính là mối tình đầu của cậu?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!