Chương 1: Cuộc tái ngộ sau sáu năm xa cách

Cuối tháng năm, thành phố Tân La đã bắt đầu có chút không khí nóng bức đầu hè. Lâm Tiêu đứng trước một quán bar tên là "Cuối Tháng Chín," nhìn bức tường nghệ thuật phủ đầy dây hoa lăng tiêu, trong đầu bất giác hiện lên một đoạn ký ức.

"Họ của anh phát âm giống với loài hoa mà em yêu thích."

Lần đầu tiên nghe thấy người ấy mở lời chính là câu nói bâng quơ này.

Anh vẫn còn nhớ rõ phản ứng của mình lúc đó. Khi anh lạnh lùng bước qua người ấy, y đã lấy từ trong sách giáo khoa ra một tấm thẻ đánh dấu trang làm từ hoa khô và đưa cho mình.

"Đây là thẻ đánh dấu em tự làm từ hoa lăng tiêu, tặng anh đấy."

Thái độ lạnh nhạt của anh không khiến đối phương chùn bước, ngược lại còn nhận được một nụ cười càng rực rỡ hơn.

Nụ cười ấy tỏa sáng dưới ánh nắng xuân tháng ba trong khuôn viên trường, vì vẻ ngoài xinh đẹp mà trở nên càng rạng ngời và cuốn hút. Đôi mắt cong cong, hàng lông mi dài, và một nốt ruồi nhỏ trên sống mũi trông thật ngoan ngoãn.

Lâm Tiêu bước lên bậc thềm, một người phục vụ mở cửa quán bar cho anh và nói: "Chào buổi tối"

Anh gật đầu trong vô thức, khóe mắt lướt qua khuôn mặt người phục vụ thì thoáng giật mình.

Người phục vụ vẫn mỉm cười lịch sự, và giữ nguyên tư thế mở cửa. Lâm Tiêu nhắm mắt lại, đợi đến khi khuôn mặt ấy trở nên xa lạ trong tầm mắt của mình, rồi mới bước vào.

Quán bar có cái tên mang chút không khí văn nghệ này thuộc loại quán bar yên tĩnh. Thiết kế nội thất theo kiểu Địa Trung Hải với gam màu xanh trắng đan xen, nhạc nền là những giai điệu ngoại quốc nhẹ nhàng và âm lượng cũng rất dễ chịu.

Lâm Tiêu chọn một ghế sofa ở góc phòng, gọi điện cho Trần Hạ Hòa, đối phương nói sẽ đến trễ một lúc, vì vậy anh gọi một chai rượu Black Label và một đĩa thanh mai.

Nhân viên phục vụ thắp ngọn nến hình nàng tiên cá trên bàn và đưa cho anh một tấm bưu thiếp cùng bút, nói rằng đây là món quà tặng kèm của quán, nếu cần có thể gửi đi miễn phí.

Lâm Tiêu nhận lấy rồi xem qua. Mặt trước của bưu thiếp là một nàng tiên cá ngồi trên đá, đối diện với biển cả mênh mông, làn gió biển thổi bay mái tóc dài vàng nhạt, để lộ hình vẽ trên vùng thắt lưng của nàng.

Đó là một vầng trăng khuyết, được vẽ bằng màu vàng kim, trong ánh nến phản chiếu ánh sáng dịu dàng.

Tầm nhìn của anh có chút mơ màng, người vừa xuất hiện trong tâm trí anh lại hiện về. Nhưng lần này không phải là khuôn mặt của người đó, mà là một tấm lưng trần.

Tấm lưng ấy vẫn còn phảng phất dáng vẻ thiếu niên, làn da trắng nõn, ở vị trí thắt lưng cũng có một hình xăm trăng khuyết màu xanh dương. Dưới đường cong của vầng trăng là vài giọt nước mắt màu xanh lấp lánh, kéo dài đến phần xương cụt.

Lâm Tiêu nhíu mày, cũng không rõ liệu có phải do ban ngày vừa gặp người ấy hay không mà giờ đây, bất cứ thứ gì anh nhìn đều gợi nhớ đến người đó.

Anh đặt tấm bưu thiếp lên bàn, rót cho mình một ly rượu, lấy điện thoại ra vừa xem vừa chờ đợi.

Vị trí anh chọn rất thuận tiện, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cửa quán bar ở phía chéo góc. Nhưng đã ngồi hơn nửa tiếng, mỗi lần nghe chuông gió trên cửa vang lên, anh lại nhìn về phía đó, song Trần Hạ Hòa vẫn chưa xuất hiện.

Anh vừa chuyển qua giao diện quay số, định gọi lại thì tiếng chuông gió vang lên lần nữa. Anh theo thói quen ngẩng đầu, nhưng lần này cái nhìn khiến anh sững sờ, suýt nữa làm rơi điện thoại xuống chân.

Người vừa bước vào mặc trang phục khác với ban ngày, nhưng vẫn giống như xưa, y ưa chuộng màu đen từ đầu đến chân. Hai tay đút trong túi quần thể thao, vành mũ lưỡi trai kéo thấp che đi mái tóc màu nâu hạt dẻ.

Ánh mắt của Lâm Tiêu theo dõi y đến quầy bar, nhìn y ngồi xuống, nói gì đó với bartender, sau đó quay đầu lại nhìn xung quanh.

Không ngờ lại gặp Lục Tuyết Minh ở đây, Lâm Tiêu gần như phản xạ tự nhiên cúi đầu xuống, tay trái chống lên đầu gối, cánh tay che chắn giữa trán và đầu.

Mái tóc của anh hơi dài, dù đã buộc đuôi ngựa ở sau gáy, nhưng phần mái hai bên lại rủ xuống che khuất gương mặt mỗi khi cúi đầu. Có lẽ vì lý do này mà Lục Tuyết Minh không nhìn thấy anh. Khi anh ngẩng đầu lên thì y đã chăm chú xem điện thoại.

Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng ấy.

Dù đã xa cách sáu năm, có thể thấy Lục Tuyết Minh không thay đổi nhiều, dáng người vẫn hơi gầy.

Ánh mắt của Lâm Tiêu trượt dọc theo tấm lưng người kia, dừng lại ở vị trí thắt lưng, nơi có hình xăm trăng khuyết với những giọt nước mắt – hình xăm mà Lục Tuyết Minh đã khắc lên khi hai người còn đắm chìm trong tình yêu nồng nhiệt. Với hình xăm này, eo của y trông càng quyến rũ hơn. Mỗi lần y quay lưng về phía mình, anh lại không kìm được muốn chạm vào, muốn để lại dấu vết đỏ hồng trên làn da ấy.

Tiếng điện thoại rung kéo Lâm Tiêu trở về hiện thực. Anh nghe máy, Trần Hạ Hòa nói rằng có chút việc đột xuất không đến được, hẹn anh tối mai ăn cơm để bù đắp.

Lâm Tiêu cúp máy. Trần Hạ Hòa làm nghề quan hệ công chúng, công việc này luôn trong tình trạng sẵn sàng chờ lệnh. Biết cậu ta không thể đến, Lâm Tiêu chần chừ xem có nên rời đi hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!