Chương 9: Tống Như

____________________________________________"Từ.... từ.. thôi anh... đừng xé để em tự cởi""Em mua áo gì mà lắm nút thế"

Xem đi đây là người đàn ông, ngày thường ôn nhu lãnh đạm.... lại trở nên nóng nẩy, gấp gáp ở trên giường..

XẸT

Chiếc áo tội nghiệp không thoát nổi sức mạnh tàn bạo của người đàn ông.. Nút áo văng tung tóe...

Khi các chướng ngại vật điều được thoát bỏ... Hai cơ thể ma sát da thịt với nhau... trao hơi ấm... sát chặt không một khe hở..."Thiên... em đã nói để em cởi rồi mà sao anh lại làm hư nó"

Nhìn đôi môi đỏ chu ra bất mãn lên án... Hàn Thiên buồn cười... khom xuống hôn chụt lên..."Anh sẽ mua cái khác đền cho em... đặc biệt.... ít nút hơn"

Khi anh nói chuyện hơi nóng phả vào mặt cô... như có như không hai môi chạm vào nhau.. Nghe anh nói thế Tống Linh bật cười... vòng bàn tay nhỏ nhắn choàng qua cổ anh... người cong lên tự dâng đôi môi ngọt ngào cho anh mút mát... Đôi chân thon dài trắng mịn như có như không... ma sát vào thân dưới nóng bỏng của anh.. Đầu gối còn vô tình ma sát trúng vật cứng... rồi nhẹ nhàng rụt chân về... làm Hàn Thiên bật tiếng rên nhẹ... Nụ hôn sâu kéo dài rất lâu đến khi hai người rời môi nhau.. hơi thở đã trở nên dồn dập..."Tiểu Linh.... hôm nay chịu đau một chút nha em"

Tiếng hít thở nặng nề vang ở bên tai cô, từng nhịp từng nhịp mang theo hơi thở nam tính mãnh liệt,

Đầu óc Tống Linh còn đang mụ mị vì nụ hôn nóng bỏng chưa hiểu cớ sự ra sao... đã thấy phía dưới đau xót... Thứ tráng kiện thẳng tắp đi vào trong cơ thể cô, sâu vô cùng.

Anh quá lớn, ngày thường anh đều phải dụ dỗ thật lâu, cô mới có thể tiếp nhận anh, nhưng mà hôm nay, không có bất kỳ màn dạo đầu, đã trực tiếp thô lỗ đi vào, không đau mới là lạ!

Chỉ là không đau lắm như lần đầu của hai người.. Cô nhớ lần đấy, cô khóc nức nở.. anh phải vỗ về.. xin lỗi rất lâu cô mới chấp nhận được anh.. và những lần sau anh cũng phải nhẹ nhàng âu yếm...

Đôi mắt to tròn long lanh ánh nước... môi cắn chặt... mím môi lầm bầm nhìn anh lên án.."Thiên... anh đáng ghét... anh làm em đau.. hic"

-Xin lỗi em bảo bối

Vì anh quá kích động... nhưng chỉ khi được cô bao bọc như vậy, anh mới cảm nhận cô đã trở về bên cạnh mình... Ba năm lưu lạc nơi xứ người... gần nhau thì ít chia ly thì nhiều...

Ông trời không phụ lòng người anh cũng đã đưa cô quay về. Làm sao không hạnh phúc...

không kích động được đây...

Nhưng mà, cái loại cảm giác tê dại bén nhọn cũng từ từ dâng lên theo động tác của anh. Cái mông mượt mà bị anh nâng lên thật cao, thừa nhận nhiệt tình của anh, vòng eo mảnh khảnh bị anh nắm thật chặt, ra vào luân động... Nhíu chặt mày, đôi môi đỏ tươi không ngừng ngâm ra thanh âm non nớt, mắng, hầm hừ, nhưng mà cũng rất thoải mái."Chậm.... chậm... thôi anh... á"

Bàn tay to lớn ôm mông tròn trắng noãn, động tác ngay càng nhanh... Cả người Tống Linh co rút dữ dội....

Thời gian trôi qua... nhưng một màn trong phòng ngày càng nóng lên chẳng chút giảm nhiệt.."Hàn Thiên chết tiệt... anh đi ra đi... em mệt lắm rồi..."

Qua gần hai giờ đồng hồ mà cái người đàn ông chết tiệt này không có ý tha cho cô... bao nhiêu cao trào vẫn ra sức vận động... Hàn Thiên mặt vùi vào liếm láp bộ ngực non mềm.. miệng lúng búng trả lời..."Một lần nữa... ngoan..."

Tức chết cô mà, câu này không biết đã được anh lập lại mấy lần rồi...... đôi mắt to tròn bị sương mù phủ, giảo hoạt, bắt đầu nức nở.."Anh không thương em mà... Từ ngày hôm qua đến bây giờ người ta chưa ăn gì.. Giờ anh còn hạnh hạ em nữa... hic..."

Hàn Thiên ngẩng đầu buồn cười nhìn cô... ôm lấy khuôn mặt phúng phính hôn lấy hôn để... Phía dưới ra vào vừa sâu vừa nhanh.. ghì đè lên cơ thể nhỏ nhắn... phun hết mầm móng vào nơi ẩm ướt của cô... Hôn nhẹ lên trán lấm tấm mồ hôi của cô gái nhỏ..."Mệt lắm hả em... anh bế em đi tắm.. rồi kêu người dọn cơm"

Cả người Tống Linh như bùn nhão.. thả lỏng mặc anh bế lên.. đi vào phòng tắm..

***********

Trong căn phòng ấm áp Tống Linh như bà hoàng nhỏ... đang được Hàn Thiên phục vụ... Cả cơ thể nhỏ nhắn ngồi dựa vào ghế so pha... hé miệng cho anh đút cơm... Kế bên là chiếc bàn chứa đựng đủ loại thức ăn..

-Em no rồi

bàn tay nhỏ vỗ vỗ cái bụng bằng phẳng..."Ngoan.. húp một chút canh nữa"

Hàn Thiên kiên nhẫn dụ dỗ... Đây là một mặt khác của anh... sự dịu dàng này chỉ riêng cô được hưởng... nếu ai nhìn vào chắc không tin vào mắt mình...

Sau khi ăn uống no say... người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ... Hai người ôm nhau thân mật nằm trên ghế so pha..."Thiên... mọi chuyện như một giấc mơ... Em không ngờ mình có thể đường đường chính chính trở về"

Tống Linh ngẩng mặt nhìn anh sâu sắc...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!