-Tách
Đèn được bật sáng lên.... Người đàn ông lúc này mới rời khỏi môi Tống Linh... mỉm cười nhìn cô gái đang mơ màng vì nụ hôn... đôi má ửng hồng... cái miệng nhỏ bị hôn đến sưng đỏ... thân mật cụng trán với cô..."Có nhớ anh không... bảo bối?"
Tống Linh hé miệng thở phì phò... sau khi lấy lại hơi thở.. cô chu môi oán trách.."Sau bây giờ anh mới qua... em nhớ anh đến ăn không được... ngủ cũng không ngon giấc"
Hàn Thiên mỉm cười.... vuốt ve mai tóc ngắn đen mượt của cô...
-Tóc dài thêm rồi
Giọng nói rất nhẹ như ẫn nhận nỗi niềm nào đó.... khó nói nên lời...
Đây là câu trả lời sao? Hình như đâu có liên quan đến câu hỏi của cô... Bỗng chân mày Tống Linh cau lại... vẻ mặt ghét bỏ... nũng nịu trách hờn."Sao anh lại đeo cái này hôn em... xấu chết đi được"
Bàn tay nhỏ nhắn để lên mặt Hàn Thiên không hề nhẹ nhàng kéo chiếc mặt nạ da xuống... Hàn Thiên cũng không ngăn cảng,
để cô thoải mái tung hoành trên mặt mình..... Thoát khỏi chiếc mặt nạ, hiện ra trước mắt Tống Linh là khuôn mặt người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong... Từng đường nét như khắc sâu vào xương tủy của cô... Bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve từng hàng chân mày.. sóng mũi rồi đến đôi môi quyến rũ của anh..."Thiên... anh có biết em nhớ anh nhiều lắm không?"
Đôi mắt to tròn trong veo bất giác ửng đỏ... giọng cũng trở nên nghẹn ngào...
Bàn tay to lớn kéo mạnh cả cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng ngực dày rộng của anh...
Đôi tay chắc khỏe siết chặt lấy cô.. như muốn nạp cả cơ thể cô vào linh hồn của anh mới thỏa lòng... Hàn Thiên vùi mặt vào hỏm cổ Tống Linh..."Xin lỗi em... bảo bối..."
Tống Linh hít hít mũi, kiềm không cho nước mắt rơi... sẽ làm hỏng tâm trạng của hai người mất... Cô hiểu vì sao anh nói câu xin lỗi cô.... vì đã để cô tủi thân, cô đơn nơi xứ lạ một mình.."Thiên... em đói bụng..."
Tống Linh không muốn thời gian ngắn ngủi bị hủy bởi sự ủy mị của mình... nên cô gắng thay đổi đề tài...
Hàn Thiên nhìn cô sủng nịnh mỉm cười nhéo mũi cô.... Mọi cảm xúc của cô làm sao qua mắt anh được.."Em đi tắm đi... anh đi nấu cơm"
-Dạ
Tống Linh nhón chân hôn chụt vào môi anh rồi mới chạy vào phòng ngủ...
********
Tống Linh sau khi tắm rửa sạch sẽ... chân trần dẫm lên thảm, đứng trước cửa bếp nhìn người đàn ông đang loay hoay nấu cơm.
Phong cách lãnh đạm, vương giả của anh thật sự không phù hợp với nơi này chút nào...
Mùi thơm đồ ăn thơm nức cả gian phòng...
Bỗng mắt cô cay cay... Từ nhỏ anh đã là đại thiếu gia được sinh ra trong trứng nước, nhận sự cưng chìu hết mực của Hàn gia...
Mọi thứ điều được người khác phục vụ, cơm dâng nước rót... cung phụng mọi thứ... Chỉ cần một cái nhíu mày của anh cũng khiến người khác phải hoang mang, e sợ...
Đến khi trưởng thành trãi qua sóng gió đứng đầu trong giới kinh doanh, biến anh thành con người lạnh lùng tàn nhẫn...
Ai nhìn vào anh cũng thấy xa ngàn dặm....
như những vì tinh tú trên trời, lấp lánh tuyệt đẹp nhưng chỉ có thể ngắm từ xa... Chỉ có cô là may mắn nhất, không những được ngắm với khoảng khắc rất gần, mà còn có được trong tay...
Tình yêu của cô và anh đã trãi qua biết bao khó khăn, thăng trầm, nhưng chưa bao giờ khiến hai người họ mệt mỏi, buông tay nhau... chỉ làm cho họ ngày càng yêu nhau hơn... sâu sắc đến mức muốn hòa làm một thể...
Nhìn vào ai cũng nghĩ cô và anh sẽ khó hợp nhau... nhưng sự thật cô và anh như hai mãnh ghép bị thiếu tìm lại được, phù hợp đến mức hoàn hảo.... Anh trầm tính, cô sôi nổi, cô trẻ con, anh chững chạc...
Với Hàn Thiên, nhược điểm của cô, anh sẽ không bao giờ bắt cô thay đổi... mà lại khiến mình thay đổi để bù đắp vào nhược điểm của cô... Giống như bây giờ... cô vốn rất vụng về, cả việc nấu nướng...
Hai năm trước sau khi tìm được cô, biết cô mọi ngày chỉ ăn thức ăn nhanh... anh đau lòng, lên mạng tìm tòi học hỏi cách nấu ăn... để nấu cho cô ăn... những lúc không có anh... anh đặt riêng nhà hàng mang đến...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!