Tống Linh... ngồi trên giường... im lặng nhìn Hàn Thiên đang cẩn thận phân chia từng viên thuốc cho cô...
-Uống đi em
Hàn Thiên đưa nước và thuốc cho cô... nhìn vẻ mặt cau có của cô vợ nhỏ.. anh cười cười.... anh biết cô rất sợ uống thuốc... Nhưng chân cô bị thương, không uống sẽ không khỏi được...
Tống Linh chun mũi chán ghét nhìn những viên thuốc hồng, đỏ, trắng, xanh đầy màu sắc.... Ngẩng mặt nhìn anh đầy tội nghiệp...
Hàn Thiên nghiêm mặt lắc đầu...."Không được nhõng nhẽo... phải uống hết... như vậy chân em mới khỏi được"
Tống Linh mím môi... biết không thể mặc cả với anh được... nhăn mặt.. cầm từng viên một bỏ vào miệng... Sau khi uống hết cả người nổi hết gai ốc... còn rùng mình một cái...
Hàn Thiên bật cười... hôn chụt vào môi cô... Lúc Tống Linh nghĩ anh chỉ hôn phớt qua rồi ngưng lại... không ngờ anh lại đẩy viên kẹo từ miệng anh sang miệng cô... Vị ngọt thắm đầu lưỡi rồi lan tràn trong khoang miệng... Chỉ là uống thuốc thôi... có cần phải nóng bỏng đến vậy không... khi biết cô đã tiếp nhận viên kẹo... Hàn Thiên nhẹ nhàng rời khỏi môi cô... cạ chóp mũi cao vút của mình vào mũi nhỏ cao thon của vợ..."Chỉ cần ngày nào em cũng ngoan ngõan uống thuốc.. anh sẽ cho em ăn kẹo giống như vậy..."
Anh nở nụ cười vô lại... Tống Linh chu môi...
cô đây mới không cần....
Hàn Thiên không màn vẻ mặt ai oán của vợ, anh bỏ dép.. leo lên giường kéo cô nằm xuống.. cẩn thận tránh chân đau của cô... bàn tay mân mê.. gáy tai nho nhỏ của cô... hôn hít lên mái tóc đen mượt..
-Thiên
Tống Linh.. chui vào lòng anh... nhỏ giọng gọi..."Hửm... sao em... có phải chân đau không?"
Hàn Thiên nhanh chóng ngồi dậy... kéo chăn lên quan sát... Tống Linh chặn tay anh lại... vẻ mặt hơi bối rối..."Không... không... em không đau... chỉ là..."
Cô cụp mắt xuống... không dám nhìn anh... miệng lí nhí..."Em... em... muốn làm gì đó cho mẹ và Tống Như... em biết họ đang rất khó khăn về kinh tế... Giờ Tống Như lại xảy ra tai nạn... Có... có thể không anh....?"
Cô... nhìn lên quan sát sắc mặt của Hàn Thiên... từng chút một...
Anh im lặng nghe cô nói... mày cau nhẹ... như không tán đồng ý kiến của cô....
Tống Linh cắn môi thất vọng... cô biết anh hận bọn họ vì đã tổn thương cô... Nhưng dù sao họ cũng là máu mủ với cô... Bắt cô nhắm mắt làm ngơ... cô thật sự làm không được....
Hàn Thiên thở dài trong lòng... Anh là thuộc tuýp người...
"Có oán phải trả, có ơn phải đền"
Để ra tay cứu giúp hay đồng cảm với người muốn giết vợ mình... thật sự đang làm khó cho anh... Nhưng giờ phút này vẻ mặt mong chờ của vợ anh... khiến anh cảm thấy khó xử... Thật sự tấm lòng lương thiện của cô... bọn họ không xứng đáng có được...
Nhưng anh biết rằng nếu chuyện này anh từ chối cô sẽ thất vọng... trong lòng cũng không thoải mái... Mà cô không vui vẻ thì người đau lòng vẫn là anh..
Hàn Thiên... gõ nhẹ lên trán cô giọng điệu thỏa hiệp.."Được rồi... chuyện này để anh lo... nhưng nói trước chỉ duy nhất chuyện này... Không được suy nghĩ lung tung... cũng không cần phiền lòng vì họ... nếu không, anh sẽ không giúp em"
Xem như anh đồng ý... Tống Linh vui sướng...
cười rạng rỡ... ôm cổ anh kéo xuống.. hôn chụt lên môi anh..."Em biết rồi... cám ơn anh.."
Hàn Thiên cũng cười... đổi khách thành chủ.. say mê mút chặt lấy môi hồng đang cười vì thỏa mãn... từ chiều giờ anh mới thấy được nụ cười của cô... Anh thua thật rồi... Bây giờ anh mới hiểu rõ câu nói hay của thời cổ đại Trung Hoa
"Vứt bỏ cả giang sơn như họa.. để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân"
Anh thua một cách khâm phục khẩu phục... Chỉ cần cô rơi lệ làm lòng anh đau... cô nở nụ cười anh lại hạnh phúc....
Giống như lời đã hứa... Hàn Thiên âm thầm cho người lo liệu mọi chuyện.. giúp đỡ mẹ con Diệu Tuyết..... Kể từ ngày đó... anh không để bảo bối nhà anh đến gặp hai người họ... Vì anh không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra dù là nhỏ nhặt khiến vợ anh phải tổn thương cả tinh thần lẫn thể xác....
Hơn một tuần trôi qua... Chân Tống Linh cũng khá hơn.. không còn đau nữa... nhưng Hàn Thiên như bảo mẫu chăm trẻ...
"cái này không được.. cái kia không cho..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!